THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 28

Lúc em ho sặc sụa, hai là người đầu tiên vuốt ngực cho em, hai còn chạy

đi lấy nước cho em uống nữa.

Mẹ trách ba mình, mẹ nói đang ăn cơm mà cười sẽ không tốt, lỡ bị sặc

thì rất nguy hiểm.

Nhưng ba thì vẫn chứng nào tật nấy, ba đã nghĩ ra một cách rất vẹn toàn

đó là, ba vẫn cứ kể chuyện cười nhưng trước khi nghe phải dừng ăn cơm và
nuốt hết thức ăn trong miệng.

Mỗi khi ba ra hiệu cho biết, ba sắp kể chuyện là hai lập tức kiểm tra em.

Hai nói:

- Há miệng ra anh xem nào!.

- Hà... - Em há to miệng chứng minh cho hai thấy là em đã rất nghe lời

ba.

Hai thường khen em giỏi, có khi lại chọc em:

- Hi hi, bé răng sún.

Em giận lẫy mách với ba mẹ:

- Ba ơi, mẹ ơi! Anh hai chọc con.

Thế là, cả nhà ta đầy ấp tiếng cười giòn vang.

Cứ tưởng cả nhà mình sẽ hạnh phúc, đầm ấm bên nhau mãi.

Hồi ấy em còn bé dại, ngây thơ.

Em hồn nhiên ngủ trong vòng tay mẹ, để ngày tháng cứ thế trôi đi với

bao vui buồn tuổi mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.