THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 29

Em đâu biết rằng:

Hạnh phúc cũng giống mặt trăng, khi tròn vành tiếng cười, khi khuyết

buồn nức nở.

Cái ngày u ám đó sẽ bấu víu em cho đến cuối cuộc đời.

Một chiều thu ảm đạm, em và hai đang chơi trò đuổi bắt trong nhà.

Em còn nhớ lúc đó mình bị hai bắt được, em vừa vui, vừa sợ, vừa la hét,

rồi van xin hai:

- Thả em ra!

- Không, ta đã bắt được ngươi, đừng hòng trốn thoát. - Hai cười chọc

em.

Bất ngờ điện thoại bàn reo lên. Em nói với hai lúc đó đang còn ôm em:

- Hai đi nghe điện thoại kìa, chắc ba mẹ gọi đó.

Hai buông em ra, chạy đi nghe máy. Em nói với theo:

- Hai ơi! Nhớ dặn mẹ...

- Rồi, hai biết rồi. Bánh da lợn chứ gì. - Hai đáp.

Nhưng kể từ ngày đó, em không bao giờ ăn được cái bánh da lợn nào từ

chính tay ba mẹ mua cho nữa.

Người ta gọi đến báo tin dữ, ba mẹ mình bị tai nạn giao thông, đang cấp

cứu ở bệnh viện đa khoa, trong tình trạng rất nguy kịch.

Nghe xong cuộc điện thoại khủng khiếp, hai bàng hoàng té ngã xuống

nền nhà khóc hu hu, liên tục gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.