THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 327

Tôi tròn mắt nhìn anh.

- Lần đầu tiên tôi nằm ngủ quên cả giờ giấc như vậy.

Anh ấy nâng cánh tay lên, cho tôi xem giờ trong chiếc đồng hồ Movado

của ảnh.

10 h30 phút.

- Trời ơi! Muộn vậy rồi sao!

Tôi định vùng dậy thì ảnh níu tôi lại.

- Nằm chút nữa đi, Ngọc Diệp.

Anh ôm chặt lấy người tôi. Nếu không phải chúng tôi chưa làm chuyện

đó, thì chúng tôi là vợ chồng chính hiệu. Khôi Nguyên giữ riệt lấy tôi, hình
như, anh ấy cũng có một ham muốn giống như tôi, anh ấy thèm một chút
hơi ấm, một chút mềm mại từ cơ thể tôi. Thật lòng, tôi rất thèm để ảnh ôm,
nhưng đã đến lúc tôi phải có giá trị của mình… tôi vùng dậy.

- Đừng nướng nữa, dậy đánh răng rửa mặt, rồi đi ăn sáng thôi.

Khôi Nguyên lì lợm hết chỗ nói. Bản tính của anh ấy là chiếm hữu, anh

ấy không chấp nhận được việc mình bị từ chối. Ảnh nắm tay tôi kéo tôi nằm
xuống giường, ảnh trở người lại, nằm đè lên người tôi, hai tay ảnh đan vào
lòng bàn tay tôi khóa chặt ở đầu giường… tôi cảm nhận cơ thể của anh
đang thít chặt lấy tôi, toàn thân tôi nóng hầm lên. Hỏa khí tràn lên mặt tôi
đỏ ửng. Ảnh xít môi lại gần hơn… trong một phút ngây dại, tôi như tỉnh ra,
đưa ngón trỏ lên cản trước môi ảnh:

- Không được!

- Ồ, thú vị đấy! Cô đang chi phối tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.