THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 453

- Lần đó bác tận mắt chứng kiến hai vợ chồng họ cãi nhau. Bà Thanh

Mai vốn dĩ hiền hòa, nhu mì nên bà ấy không đáp lại những lời lẽ cay độc
của chồng. Ông Vỹ khi đó đã sỉ nhục bà thậm tệ, nói bà không bằng một
con đĩ. Và cho đinh ninh, rằng đứa con bà đang mang trong bụng không
phải là con của ông, mà chính là thứ nghiệt chủng của bà Thanh Mai với gã
phóng đãng kia. Bà Thanh Mai khóc hết nước mắt thanh minh, rằng đó là
con của ông Vỹ, và cầu xin ông đừng nghĩ bậy bạ mà tội cho đứa nhỏ. Thế
rồi, ông Vỹ cũng bỏ đi uống rượu với bác. Bác đã lựa lời khuyên nhủ ông
ấy, nhưng lúc đó tuổi đời của bác còn trẻ quá, ông Vỹ nào chịu nghe. Ông
cứ bỏ mặc bà Thanh Mai, lúc sinh cô Hoàng Lan xém chút nữa bà đã chết
vì sự vô tâm của chồng. Sinh ra đứa con gái tội nghiệp, không có tình
thương của cha, ngay cả cái tên của đứa nhỏ cũng phải tự đặt cho con. Hai
mẹ con họ rất thân với nhau, con bé Hoàng Lan nó yêu mẹ tha thiết lắm!
Ngày bà Thanh Mai mất, nó khóc dữ lắm! Bác và những người đến dự đám
tang hôm đó nhớ như in. Con bé nằm lăn lóc khóc giữa trời mưa bão, chiều
hôm đó cũng lạ. Mưa như trút nước, lạnh tím da tím thịt... vậy mà nó cứ
khóc... mọi người ra kéo nó vào trong, nó rị lại nhất quyết không chịu vào
nhà, hình như nó muốn chết theo mẹ nó, nó không thích ba nó, người đã bỏ
mặc nó từ lúc mới lọt lòng.

- Sau đó thì sao hả bác?

- Chắc bà Hiền đã kể cho cậu nghe rồi.

- Dạ, bà Hiền có nói ông ấy rất thương cô Hoàng Lan.

- Đúng vậy. Sau khi bà Thanh Mai mất. Ông Vỹ rất hối hận, cũng từ

ngày đó ông đổi tính hẳn. Ông trở nên rất yêu thương cô con gái mình, đôi
lúc tình yêu của ông ấy dành cho Hoàng Lan khiến bác lấy kỳ lạ. Một kiểu
tình thương chẳng giống ai cả.

- Như vậy là sao ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.