THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 493

- Không được rồi, đi chỗ khác thôi, chỗ này nguy hiểm quá! Xém chút

nữa thì cô đã bị trái banh gôn đập trúng đầu rồi đấy. Cô nhìn xem!

Tôi nhìm xuống thảm cỏ, rõ ràng là một trái banh gôn.

- Hú hồn! Xém chút nữa thì...

“Tuýt... tuýt...tuýt...”

Âm thanh khiến tôi giật mình, nhìn về phía có những người mặc áo đen

(đồng phục của nhân viên bảo vệ đồi cù), những người đó đang chạy về
phía chúng tôi, trên tay cầm theo dùi cui và bộ đàm.

- “Báo cáo! Báo cáo! Có thích khách... có thích khách... đề nghị cho lực

lượng chốt các điểm gác lại.” – Người chỉ huy đang phát lệnh.

- Chạy thôi Ngọc Diệp cô còn đứng ngây ra đó làm gì hả?

Tôi nhìn lại thì đã thấy Khôi Nguyên chạy được một đoạn khá xa rồi.

- Trời ơi! Khôi Nguyên, anh nỡ bỏ lại tôi sao! Chờ tôi với nào.

Tôi ba dò bốn cẳng chạy theo Khôi Nguyên. Bọn người phía sau vẫn

đang đuổi theo tôi. “Ôi, lạy chúa! Giúp con với!” Bọn người đó đang ngày
một thu ngắn khoảng cách với tôi.

- Khôi Nguyên ơi! Cứu tôi, không được rồi.

Tôi vừa chạy vừa gào muốn khản cả cổ. Khôi Nguyên vẫn chạy phía

trước tôi...

Tôi đã quá mệt rồi...

Tôi ngã bịch xuống hố cát.

Đám người kia cũng vừa chạy đến túm lấy tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.