THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 552

Chúa tôi cũng cầu, Phật tôi cũng cầu, thánh Allah tôi cũng cầu.

- “Đại ca nhất định không sao?”

- “Còn phải nói, đại ca phước lớn mạng lớn sẽ về với chúng ta.”

- “Ở đây mà chờ thì bị động quá, phải tìm lực lượng ứng cứu thôi.”

- “Tìm thế nào mà tìm, gọi được người vào chốn khỉ ho cò gáy này thì

đại ca đã... ôi, làm sao đây... làm sao đây?”

- “Hãy kiên nhẫn, kiên nhẫn... hai người đó rất giỏi võ, sẽ thoát được

thôi.”

- “Nhưng lũ man rợ đó thì cần gì võ vẽ, không thấy những cây nỏ của

chúng sao? Phen này đại ca lành ít dữ nhiều rồi.”

Nước mắt tôi bỗng dưng rơi lã chã. Tôi không thể chịu đựng nổi bi kịch

mất Khôi Nguyên vĩnh viễn. Không.... anh ấy những định sẽ ra được chỗ
đó.

(...)

15 phút trôi qua...

Nửa tiếng...

Rồi một tiếng...

...

---

Đến cuối giờ chiều,

- Thế là hết. – Một người tuyệt vọng thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.