THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 557

- Thú vị?

- Tôi nói ra anh khó mà tin được. Nhưng, sự thật giống như một vở

tuồng hài hước.

- Hài hước?

- Quá hài hước đi chứ. Nói chung, tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Chẳng giấu

gì anh, tôi đang điều tra một vụ án có liên quan đến ông Bính Lù. Nhưng,
vụ án đó chẳng có liên quan gì đến đại ca của anh. Tóm lại, tôi không điều
tra về chuyện làm ăn của đại ca Phong, do đại ca Phong thấy tôi truy tìm
Bính Lù thì “có tật giật mình” mới nghĩ vậy thôi. Còn việc tôi đánh em trai
của hắn thì tôi nhận, thằng công tử đó coi trời như miếng dẻ rách, phách lối
và rất bố láo nên tôi dạy cho nó một bài học để lần sau chừa cái thói ngông
nghênh đi. Chắc anh cũng quá rõ về thằng đó rồi?

- Nói như vậy thì sự việc lần này chỉ là hiểu lầm. Nếu vậy thì rất dễ dàn

xếp, đại ca Phong rất tin tưởng và coi trọng tôi. Chỉ cần tôi nói một tiếng thì
chuyện cậu đánh người anh em của bọn tôi có thể thu xếp được.

- Được vậy thì hay quá! Tôi cũng muốn gặp mặt đại ca Phong một lần.

Nghe nói, đó cũng là một tay hảo hán.

- Đúng đấy Khôi Nguyên, có nhiều điểm ở anh ấy tôi rất phục. Nên tôi

mới đầu quân cho anh ấy.

- Tôi nghĩ anh nên tìm việc gì khác để làm thì hay hơn. Cái nghề này

không ổn đâu, anh cũng biết mà.

- Tôi biết, nhưng món nợ ân tình với anh ấy làm sao tôi trả hết được.

Anh ấy coi mẹ tôi như mẹ mình mà cung kính phụng dưỡng. Tôi biết anh ấy
hồi anh ấy còn rất nghèo khổ, anh ấy đã làm việc vất vả, dành dụm từng
đồng bạc, đến mức thèm thuốc lá mà không dám mua lấy một điếu để hút,
tiền đó để giúp tôi chữa bệnh cho em gái (khi đó nó mắc phải bệnh lao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.