THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 567

Về bí mật của ông Trịnh Vỹ, và hắn có liên quan đến cái chết của cô Hoàng
Lan hay không? Những câu hỏi đó tôi chưa thể trả lời được, đầu óc tôi rối
tung lên. Tôi nghĩ Khôi Nguyên cũng như tôi, đang rất băn khoăn về con
người đó. Anh ấy chấm dứt cuộc bàn luận, tiếp tục uống rượu và nghe nhạc.
Trong nền nhạc sâu lắng trữ tình của bản: “Dạ Khúc” Tôi ngắm nhìn Khôi
Nguyên đang vô tư thả mình trong giai điệu du dương, lãng mạn. Ảnh say
trong men rượu và men nhạc, tạm thời quên đi tất cả những mệt mỏi đời
thường. Khôi Nguyên uống rất nhiều. Uống đến mức tôi phải can thiệp:

- Được rồi đấy anh Nguyên! Uống nhiều quá sẽ không tốt đâu. - Ảnh

không thèm nghe, tiếp tục uống. Tôi ngồi dậy, bước xuống giường, tiến lại
chỗ ảnh, dành lấy chai rượu:

- Đưa nó cho tôi!

- Không. Cứ để tôi say đêm nay.

- Anh còn bảo vệ cho tôi, anh không nhớ sao?

- Làm sao tôi có thể quên được.

Khôi Nguyên bỗng nhìn tôi âu yếm, ánh mắt rất tình tứ. Tim tôi đập rất

mạnh, chắc cả ảnh và tôi đều nghe thấy. Khôi Nguyên đứng lên, bất ngờ
nắm tay tôi kéo lại. Tôi tròn xoe mắt, tim thúc liên hồi, cơ thể nhũng ra như
con chi chi. Tôi có cựa quậy nhưng rất yếu ớt, đối diện với sức quyến rũ mê
hồn của Khôi Nguyên tôi giống như bị thôi miên, mặc tình cho ảnh vuốt ve
tấm lưng. Cơ thể tôi tỏa ra một mùi hương thoang thoảng kích thích ảnh
làm liều. Tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, ôm sát những đường cong gợi
cảm; đánh thức bản năng đàn ông trong ảnh trỗi dậy.

- Khôi Nguyên, anh… anh định làm gì vậy? - Tôi lo sợ sắp có chuyện

lớn xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.