THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 610

- Ngày thường thì không có đâu, sau khi làm việc về anh ấy ở lì trong

nhà. Tôi để ý suốt hai mươi năm nay, vào khoảng tháng 8, Thế Anh lại vắng
nhà, (năm nay là 26 tháng 8) anh ấy đi đâu, làm gì? tôi cũng không biết.
Khởi hành từ lúc sáng sớm, hơn mười ngày sau mới trở về.

Nói chuyện với anh xe ôm thêm một lát nữa, tôi nhờ anh ấy chở tôi đến

nhà hai mẹ con bà Thủy Tiên. Từ bến xe ôm đi chưa đầy mười lăm phút thì
đến nơi. Căn nhà, nơi hai mẹ con họ ở có diện tích vừa phải. Nhà có sân
vườn, có cổng ra vào, đập vào mắt tôi là giàn thiên lí đơm bông, nắng chiều
quạnh quẽ tìm về... Căn nhà mái ngói chữ A, màu gạch đỏ, tường phủ rêu
phong. Vắng vẻ, cô đơn trống trải. Nhìn căn nhà có thể đoán được tính cách
của gia chủ, u sầu, buồn thảm.

- Nhà này hai mẹ con họ thuê lại sao?

- Không. Nhà của họ luôn đấy.

- Nhưng lúc mới chuyển về họ chỉ thuê thôi chứ.

- Bà ấy đã mua nó trước đó rồi. Chẳng giấu gì anh, hồi trước căn nhà

này là của cậu hai tôi. Cậu ấy bị mất do tai nạn giao thông, cậu lại không có
con cái gì, nên căn nhà thuộc về cậu ba. Cậu ba nghiện lô đề, đổ nợ, bán
nhà... Một ông đại gia, hình như làm bên ngành xây dựng, đến mua lại căn
nhà. Ông ấy chắc anh biết, cái ông tóc muối tiêu, đeo kính cận ấy...

- À, thì ra là vậy. Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây. Sau này trở lại tôi còn

biết đường mà đến thăm.

- Có gì đâu anh. Nếu có thời gian hãy đến tìm tôi uống cà phê, đánh cờ.

- Vâng. Khi trở lại tôi sẽ đến tìm anh.

- Anh tính về luôn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.