THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 684

“Rùn…rùn…rùn…” - Chiếc mô tô chở theo Khôi Nguyên phóng đi mất

hút, để lại tôi với Ý Nhi, cũng đang khẩn trương đi theo một hướng khác.

---

Thư của Ngọc Diệp.

Thư của Ngọc Diệp. ---

- Em chưa…chưa say mà…để em uống…uống… - Trời đất xung quanh

con bắt đầu chao đảo, mọi thứ khi mờ khi tỏ…con đang say rượu. Từ trước
đến giờ con chưa bao giờ uống rượu. Nay mới thử cái cảm giác đó ra sao,
rượu vang tuy không nặng nhưng với những người chưa có kinh nghiệm
như con thì quả là nặng độ thật đấy! Có lẽ người buồn dễ say hơn người
tỉnh.

Con nhớ Khôi Nguyên đã từng nói với con, khi con hỏi ảnh: “Rượu có

gì thú vị mà anh lại thích đến vậy?” Lúc đó ảnh đã pha trò để chọc con. Ảnh
nói con xấu xí, phải rồi… con xấu xí, con không hấp dẫn nên ảnh mới bỏ
rơi con, ảnh chán con. Ảnh đẹp trai, ảnh tài giỏi, ảnh lạnh lùng, mạnh mẽ
lắm Khôi Nguyên à! Anh khá lắm! Thế thì sao kia chứ? Anh nghĩ tôi sẽ làm
gì đây? Tôi sẽ tỏ tình với anh ư, sẽ van xin anh ban phát cho tôi chút tình
cảm ư? Không. Tôi không thể…và không bao giờ làm điều đó đâu. Thà tôi
cứ âm thầm yêu anh để rồi tôi chịu đựng nổi đau đơn phương, chứ tuyệt đối
tôi không đánh mất đi giá trị của mình. Anh cũng thừa hiểu… là đàn ông,
hay phụ nữ si tình…đều tầm thường như nhau cả. Tôi yêu, tôi si, hay tôi gì
nữa không quan trọng… vấn đề là tôi không quỵ lụy, không bao giờ quỵ lụy
đâu Khôi Nguyên, anh đừng mất công chờ đợi điều đó.

- Em say quá rồi Ngọc Diệp! - Giọng Đình Văn. Ảnh đang nắm lấy vai

con.

- Em chưa say...chưa say...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.