THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 683

thành. Cả hai căn nhà này đều nằm cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây
số.

Ý Nhi là một cô gái rất tuyệt vời. Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã có cảm

tình đặc biệt dành cho cô ấy. Cô ấy có một nụ cười rất duyên dáng, khóe
môi anh đào mới thật gợi cảm làm sao. Đầu óc tôi thật là đen tối, nhưng
thực tế một chút mà nói thì…phải công nhận rằng cái trường mẫu giáo này
đúng là có nhiều tiểu thư vô cùng hấp dẫn. Trước là Ngọc Diệp, người yêu
của bạn tôi, nay là Ý Nhi - Người mà tôi tin chắc mình sẽ chinh phục được
trái tim của nàng một ngày không xa nữa. Vì rõ ràng ánh mắt nàng cho thấy
một điều: đó là, nàng cũng rất để ý đến tôi. Ôi, mẹ kiếp! Mong sao không
phải tôi đang ảo tưởng.

- Chị Ngọc Diệp bị làm sao vậy các anh? Gần cả tháng rồi chị ấy không

đến trường, em có gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không liên lạc được.

- Ý Nhi, em có thể giúp tụi anh không! - Khôi Nguyên nói với Ý Nhi.

- Giúp gì cơ?

- Nói ra rất dài dòng. Bây giờ trời cũng tối rồi. Bọn anh muốn tìm Ngọc

Diệp, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em có xe mà đúng không? Hãy để Quốc
Việt chở em đi, chúng ta chia ra làm hai đường tìm đến hai căn nhà đó;
bằng mọi giá phải tách Ngọc Diệp ra khỏi gã.

Ý Nhi ngơ ngác nhìn tôi và Khôi Nguyên. Hình như nàng không an tâm

khi đi với chúng tôi cho lắm, nàng ấp úng…Tôi đành phải moi giấy tờ tùy
thân chứng minh mình là sĩ quan cảnh sát cao cấp thuộc đội trọng án quốc
gia. Bấy giờ Ý Nhi mới chấp thuận theo sự chỉ đạo của Khôi Nguyên.

- Cô ấy sẽ không sao đâu mà, cậu đừng lo lắng quá! - Tôi nắm chặt cánh

tay Khôi Nguyên.

- Gặp được Ngọc Diệp thì gọi ngay cho tớ nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.