Nét mặt của bà lão có chút ngạc nhiên.
- Bà là bà Hiền từng làm osin ở đây một thời gian khá dài. Hai mươi
năm rồi mới có dịp quay trở lại chốn cũ, hai bà cháu đi thăm mấy người
quen xong tiện thể ghé lên thắp cho cô Hoàng Lan một nén nhang.
- Cô Hoàng Lan? – Em thốt lên.
Bà Hiền tròn mắt nhìn tụi em, sau đó mỉm cười hồn hậu hỏi tụi em:
- Chắc cô cậu là người mới đến?
- Dạ. - Em đáp.
- Bà ơi, nếu bà không bận việc gì, tụi cháu mời bà lên nhà ngồi uống
chén trà, rồi nói chuyện. Cháu và Ngọc Diệp mới đến đây ở được mấy hôm
nên chưa rành lắm, bà thông cảm cho. - Khôi Nguyên mời bà Hiền lên nhà
chơi, em thừa hiểu ý định thật sự của anh ấy là gì.
- Cô cậu không mời bà, thì lát nữa bà cũng lên xin phép cô cậu cho bà
thăm lại nơi ở khi xưa của bà.
- Bà…bà vừa nói… nói gì kia ạ…nơi ở khi…khi xưa của bà lại là… -
Em kinh ngạc nói lắp bắp.
- Cô cậu không biết đấy thôi, ngày xưa bà từng làm osin ở căn nhà đó.
Em còn nhớ rất rõ hành động của Khôi Nguyên khi đó, anh ấy chạy đến
nắm tay bà Hiền, nói:
- Bà đến đúng lúc lắm! Tụi cháu đang cần bà giúp đỡ. - Nói rồi, anh
Nguyên quỳ xuống trước am thờ, vái:
- Tạ hồn thiêng cô Hoàng Lan, tôi nhất định sẽ rửa oan cho cô.