THẦN ĐỒNG - Trang 137

Những than phiền của Thượng nghị viện là vô tác dụng trước sự ủng hộ vô
điều kiện của quân đội dành cho Anden.

Nhưng họ không ủng hộ Anden vô điều kiện, tôi nhắc nhở bản thân, vẫn

có Razor, và người của ông ta. Những kẻ phản bội nằm trong quân đội đang
vào vị trí.

“Vậy đấy,” Anden tao nhã cắt một lát thịt lợn nữa. “Cô khiến tôi lặn lội

đến đây chỉ để nói rằng cô đã giúp một kẻ tội phạm đào tẩu?”

Trong khoảnh khắc, không có âm thanh nào trừ tiếng dĩa của Anden va

leng keng vào đĩa. Chỉ thị của Razor vang lên trong tâm trí tôi - những điều
tôi cần nói, trình tự nói những điều đó. “Không… Tôi đến đây để nói với
anh về kế hoạch ám sát anh.”

Anden đặt dĩa xuống và giơ hai ngón tay mảnh khảnh về phía đám lính.

“Ra ngoài đi.”

“Thưa Cử tri,” một tên cất lời. “Chúng tôi không được phép để ngài một

mình.”

Anden rút từ thắt lưng ra một khẩu súng (một khẩu màu đen tao nhã tôi

chưa từng thấy) và đặt lên bàn ngay cạnh đĩa của mình. “Không sao đâu,
Đại úy,” anh nói. “Tôi sẽ an toàn thôi. Nào, xin phép mọi người. Ra ngoài
đi.”

Người phụ nữ Anden gọi là Đại úy ra hiệu với đám lính, và họ lặng lẽ

nối nhau rời phòng. Thậm chí sáu tên lính gác cạnh tôi cũng rời đi. Tôi chỉ
còn lại một mình trong phòng cùng Cử tri, ngăn cách bởi ba mét rưỡi gỗ
anh đào.

Anden tì cả hai khuỷu tay lên bàn và đan các ngón tay lại. “Cô đến đây

để cảnh báo tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.