THẦN ĐỒNG - Trang 139

“Cô có thừa nhận là bạn của cậu ta không?”

Một câu hỏi hơi kỳ quặc. Có thể anh muốn tìm Day chăng? “Có,” tôi trả

lời, cố gắng không sao nhãng bởi ký ức về bàn tay Day đan vào tóc tôi.
“Cậu ta có lý do để ở lại, tôi có lý do để bỏ đi. Nhưng có, tôi nghĩ thế.”

Anden gật đầu cảm ơn. “Cô nói có người thân cận của tôi mà tôi cần

biết. Ai vậy?”

Tôi đặt dĩa xuống và nhoài người bên trên bàn ăn. “Có hai lính cận vệ

của anh sẽ cố hành động.”

Anden tái mặt. “Vệ sĩ của tôi được chọn lựa kỹ. Rất kỹ.”

“Và ai chọn họ?” Tôi khoanh tay. Mái tóc đổ lên một bên vai tôi, và tôi

có thể nhìn thấy những viên ngọc trai lấp lánh qua khóe mắt. “Anh tin tôi
hay không cũng có sao đâu. Điều tra đi. Hoặc tôi đúng, và anh sẽ không
chết, hoặc tôi, và rồi tôi sẽ chết.”

Trước sự ngỡ ngàng của tôi, Anden rời khỏi ghế, vươn thẳng người bước

về đầu bàn tôi ngồi. Anh ngồi vào cái ghế cạnh tôi và kéo nó xích vào gần
tôi hơn. Tôi chớp mắt trong lúc anh dò xét mặt tôi.

“June.” Giọng anh rất nhẹ nhàng, chỉ hơn một tiếng thì thầm. “Tôi muốn

tin cô… và tôi muốn cô tin tôi.”

Anh biết tôi đang giấu giếm gì đó. Anh có thể nhìn thấu mánh khóe của

tôi, và anh muốn tôi biết điều đó. Anden tựa lên bàn, thọc tay vào túi quần.
“Khi cha tôi mất,” anh bắt đầu nói từng từ chậm rãi và nhẹ nhàng, như thể
anh đang bước qua vùng nước nguy hiểm, “tôi hoàn toàn cô độc. Tôi ngồi
bên giường ông khi ông ra đi. Tuy nhiên, tôi lấy làm biết ơn vì điều đó - tôi
không bao giờ có cơ hội đó với mẹ mình. Tôi biết cảm giác đó, June, cảm
giác là người duy nhất còn lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.