THẦN ĐỒNG - Trang 18

Tôi xin thề tận trung…

Tôi gần như thấy dễ chịu khi nhắc lại những lời đó cùng mọi người trên

phố, ít nhất là cho tới khi tôi nhắc nhở bản thân về tất cả những gì đã thay
đổi. Tôi nhớ lại buổi tối tôi lần đầu bắt được Day, khi đích thân Cử tri
Primo và con trai ông ta đến chúc mừng tôi vì đã đưa được một tội phạm
khét tiếng ra trước vành móng ngựa. Tôi hồi tưởng lại hình ảnh Cử tri
Primo vào lúc đó. Những bức chân dung trên màn hình khổng lồ cũng có
đôi mắt xanh lá, quai hàm rắn rỏi, và mái tóc quăn đen ấy… nhưng nó
không hiện được vẻ mặt lạnh lùng và màu da tai tái của ông ta. Những bức
chân dung khiến ông ta có cái vẻ nhân từ của người cha, với đôi má hồng
hào khỏe mạnh. Không giống như tôi nhớ về ông ta.

… với lá cờ của nước Cộng hòa Mỹ vĩ đại…

Đột nhiên, chương trình phát sóng dừng lại. Sự im lặng bao trùm các con

phố, rồi những tràng thì thầm hoang mang rộ lên. Tôi cau mày. Bất thường.
Tôi chưa bao giờ chứng kiến lời thề bị cắt ngang, chưa một lần nào. Và hệ
thống màn hình khổng lồ được lắp đặt sao cho dù một vài màn hình ngừng
hoạt động thì vẫn không ảnh hưởng đến những cái còn lại.

Day nhìn lên những màn hình đã tắt, còn mắt tôi dán về phía đám lính

đang xếp hàng trên phố. “Sự cố quái dị hả?” cậu nói. Hơi thở nặng nhọc
của cậu khiến tôi lo lắng. Cố chịu thêm chút nữa. Chúng ta không thể dừng
ở đây được.

Tôi lắc đầu. “Không. Nhìn đám lính kìa.” Tôi khẽ hất đầu về phía chúng.

“Chúng đã thay đổi tư thế. Súng trường không còn khoác trên vai nữa…
giờ chúng chuyển sang ôm súng rồi. Chúng đang chuẩn bị tinh thần đối phó
với phản ứng của đám đông.”

Day lắc đầu chậm rãi. Trông cậu nhợt nhạt đáng lo ngại. “Đã có chuyện

gì đó rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.