THẦN ĐỒNG - Trang 271

Tôi cố trả lời, nhưng giờ tôi gần như không nhìn rõ mình đang đi đâu.

Day nói gì đó với tôi, nhưng tôi không nghe ra một từ nào - cứ như cậu
đang ở dưới nước vậy. “Cậu nói gì cơ?” Giờ mọi thứ đang quay cuồng. Đầu
gối tôi sụn xuống.

“Mình nói là, có khi chúng ta… dừng lại ở một… bệnh viện…”

Tôi cảm thấy mình đang ngã xuống, tay chân ôm lấy người thành tư thế

cuộn tròn bảo vệ, và đâu đó phía trên đầu tôi, đôi mắt xanh đẹp đẽ của Day
đang nhìn tôi chăm chú. Cậu đặt tay lên vai tôi, nhưng dường như cậu đang
cách xa hàng triệu dặm. Tôi cố lên tiếng, nhưng miệng tôi dường như đầy
cát. Tôi chìm vào bóng tối.

***

Một tia sáng vàng và xám. Bàn tay mát rượi của ai đó áp lên trán tôi. Tôi

với tay định chạm vào, nhưng ngay khi ngón tay tôi sượt qua làn da đó, bàn
tay tan biến mất. Tôi run lên không ngừng - ở đây lạnh đến không tưởng.

Cuối cùng, khi tôi cũng mở được mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên

một chiếc giường trải ga trắng muốt, gối đầu lên đùi Day, và Day vòng một
tay ôm eo tôi. Một lát sau tôi nhận ra cậu đang quan sát người khác - ba
người khác - đang đứng trong phòng với chúng tôi (họ mặc đồng phục đặc
trưng của lính Thuộc địa vùng mặt trận: áo khoác dã chiến màu xanh hải
quân với khuy vàng và hàm sĩ quan, những sọc trắng và vàng quanh viền áo
và biểu tượng chim ưng vàng thêu trên tay áo). Tôi lắc đầu. Một trận suy
nhược khá toàn diện. Lúc này tôi quá chậm chạp.

“Qua hệ thống đường hầm,” Day nói. Đèn trên trần khiến tôi chói mắt.

Lúc trước tôi đã không để ý đến chúng.

“Các cậu đã ở Thuộc địa được bao lâu rồi?” một người đàn ông hỏi.

Giọng ông ta có âm sắc rất lạ. Ông ta có bộ ria nhợt nhạt, tóc mềm bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.