vai. Tôi liếc lên buồng lái.
June đang cầm khẩu súng của Kaede ngắm bắn đám lính. Tôi trở lại
thang và nhảy lên đầu cầu thang, nơi June đã yên vị ở ghế giữa, ngay sau
Kaede. “Vào luôn đi!” Kaede gắt lên. Động cơ lại rú lên một lần nữa. Phía
sau tôi, vài lính gác đã bắt đầu trèo lên những bậc thang đầu tiên.
Tôi nhảy lên tay vịn kim loại ở một bên thang, tóm lấy vách buồng lái và
đẩy mạnh hết cỡ, cái thang lảo đảo trong giây lát rồi bắt đầu đổ nghiêng,
đám lính hét lên cảnh báo và vội tung người tránh ra xa. Lúc cái thang đổ
sập xuống mặt sàn, tôi đã vào được trong máy bay và yên vị ở cái ghế cuối
cùng. Kaede đóng cửa buồng lái. Tôi cảm thấy dạ dày hẫng xuống khi
chúng tôi phóng thẳng từ mái nhà vượt lên trên các tòa nhà. Qua cửa kính
buồng lái, tôi có thể thấy đám phi công đang vội vã lao vào trong những
chiếc phản lực đậu trên các tòa nhà gần đó cũng như chiếc thứ hai trên mái
bệnh viện.
“Khốn kiếp thật,” Kaede thốt lên từ ghế trước. “Tôi sẽ giết chúng, chúng
bắn trúng sườn tôi rồi.” Tôi cảm thấy ống xả của máy bay đang chuyển
hướng. “Giữ chắc nhé. Chuyến bay sẽ dữ dội lắm đấy.”
Chúng tôi ngừng tăng độ cao. Động cơ gầm rú inh tai.
Rồi chúng tôi bắn về phía trước. Mọi thứ lao vùn vụt vào chúng tôi và áp
suất trong đầu tôi tăng dần khi Kaede đẩy chiếc phi cơ lao đi càng lúc càng
nhanh. Cô ta hú lên một tiếng. Gần như ngay lập tức, tôi nghe thấy một
giọng nói lạo xạo trong khoang lái.
“Phi công, anh được lệnh hạ cánh khẩn cấp.” Giọng nói có vẻ lo lắng.
Chắc hẳn là từ một chiếc máy bay đang theo đuôi chúng tôi. “Chúng tôi sẽ
bắn. Tôi nhắc lại, hạ cánh ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ bắn.”
“Chỉ có một chiếc đang theo sau chúng ta, xử lý thôi. Hít một hơi nào,
các bạn.” Kaede ngoặt gấp và tôi suýt ngất vì sự thay đổi áp suất.