THẦN ĐỒNG - Trang 334

cái kính dày cộp gọng đen. Mắt nó màu tím đục, lờ nhờ, khiến tôi nhớ đến
thằng bé tôi nhìn thấy trên toa tàu vào cái đêm tuyết lạnh đó.

“Eden,” tôi khàn giọng gọi.

Mắt thằng bé vẫn không có tiêu cự, nhưng một nụ cười rạng ngời bừng

sáng trên khuôn mặt. Nó đứng dậy, cố gắng bước về phía tôi, nhưng rồi
dừng lại vì có vẻ không rõ chính xác tôi đang đứng đâu. “Có phải anh
không, Daniel?” thằng bé nói, giọng run run ngập ngừng.

Tôi chạy về phía thằng bé, vòng hai tay nhấc nó lên và ôm thật chặt.

“Phải rồi,” tôi thì thầm. “Anh đây.”

Eden chỉ khóc. Khóc đến rạc cả người. Thằng bé cứ bám chặt tay quanh

cổ tôi, mãnh liệt đến nỗi tưởng như nó sẽ chẳng bao giờ thả ra nữa. Tôi hít
một hơi thở sâu để kìm nén những giọt nước mắt của chính mình. Bệnh
dịch đã khiến thị lực thằng bé gần như mất hết, nhưng nó đang ở đây, vẫn
sống và khỏe mạnh, đủ khỏe để đi lại nói chuyện được. Với tôi vậy là đủ
rồi. “Thật tuyệt khi lại được gặp em, nhóc ạ,” tôi nghẹn ngào, đưa một tay
vò tóc thằng bé. “Nhớ em quá.”

Không biết chúng tôi đã đứng đó bao lâu. Vài phút? Vài giờ? Nhưng

chuyện đó không quan trọng. Thời gian tích tắc trôi từng giây dài vô tận, và
tôi cố hết sức kéo dài thời khắc này. Như thể tôi đang đứng đây ôm trọn gia
đình mình. Thằng bé là tất cả những gì có ý nghĩa với tôi, ít nhất tôi còn có
nó.

Tôi nghe thấy tiếng ho húng hắng phía sau.

“Day,” bác sĩ nói. Ông ta đang đứng dựa vào cửa phòng khám để mở,

khuôn mặt u ám nghiêm nghị dưới ánh đèn tuýp. Tôi nhẹ nhàng đặt Eden
xuống, để một tay trên vai em. “Hãy đi với tôi. Chuyện này nhanh thôi, tôi
hứa đấy. Tôi, à…” Ông ta ngừng lại khi nhìn đến Eden. “Cậu nên để em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.