THẦN ĐỒNG - Trang 335

trai cậu ở ngoài này. Chỉ lúc này thôi. Tôi đảm bảo rằng cậu sẽ được quay
lại sau ít phút, rồi cả hai sẽ được đưa đến căn hộ mới của cậu.”

Tôi cứ đứng nguyên đó, không sẵn lòng tin ông ta.

“Tôi hứa đấy,” ông ta nhắc lại. “Nếu tôi nói dối, chậc, cậu hoàn toàn có

quyền yêu cầu Cử tri bắt tôi mà.”

Chậc, về cơ bản thì đúng thế. Tôi chờ thêm một lúc, nhay nhay bên trong

má, rồi tôi vỗ đầu Eden. “Anh sẽ quay lại ngay, được chứ? Ngồi yên ở ghế
nhé. Đừng đi đâu hết Nếu có ai tìm cách bắt em phải di chuyển thì cứ hét
lên. Hiểu chưa?”

Eden đưa tay lên quệt mũi và gật đầu.

Tôi đưa thằng bé trở lại ghế ngồi, rồi theo ông bác sĩ về phòng. Ông ta

khẽ đóng cửa phòng lại.

“Có chuyện gì thế?” tôi sốt ruột nói. Mắt tôi không ngừng đảo sang phía

cánh cửa, như thể nó sẽ biến vào tường nếu tôi mất cảnh giác. Trên bức
tường ở góc phòng, màn hình phòng June cho thấy cô đang ngồi một mình.

Nhưng lần này, vị bác sĩ có vẻ không bực mình vì tôi. Ông ta nhấn một

nút trên tường và nói rì rầm gì đó về việc tắt tiếng các camera. “Như tôi
đang nói trước lúc cậu bỏ đi… Là một phần trong cuộc kiểm tra của cậu,
chúng tôi đã quét não cậu để xem bên Thuộc địa có can thiệp gì không.
Chúng tôi không tìm thấy gì đáng lo… nhưng chúng tôi đã phát hiện một
thứ khác.” Ông ta quay người lại, bật một thiết bị nhỏ và chỉ về phía một
màn hình được chiếu sáng trên tường. Nó chiếu hình não bộ của tôi. Tôi
nhăn mặt, không thể hiểu mình đang xem cái gì. Bác sĩ chỉ vào một vết đen
gần cuối tấm hình. “Chúng tôi nhìn thấy thứ này gần vùng hồi hải mã bên
não trái của cậu. Chúng tôi nghĩ nó đã ở đó lâu rồi, có lẽ hàng năm trời, và
vẫn đang ngày một tệ hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.