THẦN ĐỒNG - Trang 347

nhau như người lạ. Cuộc chia tay giữa chúng tôi không nên dừng lại ở một
cái cúi chào lịch sự. Đột nhiên, tôi tìm lại được cảm giác ở đôi chân và
chạy đuổi theo ngay khi cậu vừa ra đến cửa. “Day, chờ đã…”

Cậu quay ngoắt lại. Trước khi tôi kịp nói gì, cậu đã tiến lại đưa hai bàn

tay ôm mặt tôi. Và cậu hôn tôi lần cuối, khiến tôi choáng ngợp bởi hơi ấm
của cậu, truyền qua hơi thở cho tôi cả cuộc đời, tình yêu và nỗi đau nhức
nhối. Tôi vòng tay qua cổ cậu trong khi cậu ôm trọn eo tôi. Đôi môi tôi tách
ra đón cậu, và miệng cậu tuyệt vọng khuấy động trên miệng tôi, ngấu
nghiến tôi, cướp đoạt mọi hơi thở của tôi. Đừng đi, tôi câm lặng van nài.
Nhưng tôi có thể nếm thấy vị chia ly trên môi cậu, và giờ tôi không cầm
được nước mắt nữa. Cậu run rẩy. Mặt cậu ướt đẫm. Tôi bám lấy cậu như
thể nếu tôi thả ra, cậu sẽ biến mất, như thể tôi sẽ bị bỏ lại một mình trong
căn phòng tối tăm này, đứng giữa không gian trống rỗng. Anden có thể là
người đàn ông quyền lực nhất nước Cộng hòa… nhưng Day, chàng trai
đường phố chẳng có gì ngoài tấm áo che thân và nhiệt tình trong đôi mắt,
mới là người có được trái tim tôi.

Cậu đẹp đẽ, cả nội tâm lẫn ngoại hình.

Cậu là bầu trời tươi sáng sau cơn mưa giữa một thế giới tăm tối.

Cậu là ánh sáng của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.