THẦN ĐỒNG - Trang 346

Tôi cần phải để cậu ra đi.

Tôi có thể cảm thấy nước mắt chực trào ra, nhưng tôi không dám để mặc

cho chúng rơi xuống. “Vậy,” tôi thì thầm, giọng run rẩy vì gắng sức. “Là
thế thôi hả? Sau tất cả mọi chuyện?” Ngay cả khi nói ra những điều này, tôi
vẫn biết chẳng ích lợi gì. Tổn thương đã bị gây ra rồi. Chẳng thể vãn hồi
được.

Day gập người xuống, ép hai bàn tay lên mắt. “Mình xin lỗi,” cậu lí nhí.

Những giây dài dằng dặc trôi qua.

Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, tôi khó khăn nuốt nước bọt.

Tôi sẽ không khóc. Tình yêu không có logic, nhưng tình yêu để lại hậu quả
- tôi đã tự gây ra điều này, và tôi nên gánh chịu nó. Vậy thì hãy gánh chịu
đi, June. Tôi mới là người cần phải nói lời xin lỗi. Cuối cùng thì, thay vì
nói những điều muốn nói, tôi lại cố gắng nén sự run rẩy trong giọng nói của
mình và đưa ra một câu trả lời phù hợp hơn. Điều tôi nên nói. “Mình sẽ trả
lời Anden.”

Day đưa tay lên cào tóc, mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi

dám chắc trong chuyện này còn có một bí mật khác, nhưng tôi không gặng
hỏi. Dù sao nó cũng chẳng làm tình hình khác đi được - đã có đủ lý do tại
sao chúng tôi không phải dành cho nhau. Cậu nhìn ánh trăng tràn từ cửa sổ
vào phòng. Thêm một lúc nữa trôi qua, không có âm thanh nào khác ngoài
tiếng thở khẽ. “Vậy, mình…”

Giọng Day vỡ vụn, và cậu siết chặt hai tay. Cậu cứ thế một lát, cố bĩnh

tĩnh lại. “Mình nên để cậu đi nghỉ thôi. Hẳn là cậu mệt rồi.” Cậu đứng dậy,
vuốt phẳng áo khoác. Chúng tôi gật đầu chào từ biệt nhau. Rồi cậu cúi đầu
lịch sự chào tôi, quay người, dợm bước rời đi. “Chúc ngủ ngon, June.”

Trái tim tôi bị xé toạc, nát bươm, rỉ máu. Tôi không thể để cậu ra đi như

thế này được. Chúng tôi đã trải qua quá nhiều điều cùng nhau để có thể coi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.