THẰN LẰN - Trang 82

Tôi hỏi.

“Đâu có, anh chỉ nhìn khuôn mặt em khi đọc thư thôi.”

Akira trả lời.

Nét cứng rắn mà mềm dẻo của tôi và sự mềm dẻo nhưng cứng rắn của

Akira giống như hai mặt âm dương của vòng lưỡng nghi, liên tục xoay vần.

Dù anh không thể làm những lá bùa được nữa, chúng tôi cũng sẽ vượt

qua. Tôi không sợ chúng tôi sẽ hết tiền. Tôi luôn có thể làm việc ở quán bar
hay đại loại thế. Chỉ một điều làm tôi khiếp sợ. Tựa như cành liễu tắm trong
ánh mặt trời rồi giây lát sau lại đung đưa trong gió bão, như hoa anh đào nở
chỉ để tàn, đó chính là thời gian cứ trôi đi.

Tựa như việc khoảnh khắc này rồi sẽ chẳng còn, như dải nắng ấm cuối

ngày đang trải trên lưng Akira khi anh nằm sấp xem video này rồi sẽ tắt và
đêm sẽ đến. Đó chính là nỗi buồn thương lớn nhất trong đời.

“Hay mình đi ăn soba ở Choju’an

11

đi.”

Akira nói.

“Sao lại không nhỉ?”

Tôi trả lời. Tạm quên đi nỗi buồn mãi tiếp diễn chừng nào ta còn đang

sống, quên đi rằng nó sẽ chẳng bao giờ chấm dứt, ngay lập tức tôi quyết
định ra ngoài cùng với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.