THẰN LẰN - Trang 80

hết khoảng cách, trở nên rõ ràng sống động ngay phía sau lưng bố. Sắc màu
sặc sỡ của dãy quầy bán đồ lưu niệm ướt đẫm trở nên ảm đạm. Bố đứng
thẳng. Hàng lông mày trên nét mặt trông nghiêng vẽ một đường vòng cung
giống tôi như hệt, dáng vẻ như đang tìm kiếm tôi.

Khi ấy, Akira cất tiếng nói. Như câu hát, như lời thì thầm.

“Cả bố em, cả ngôi đền lẫn lũ bồ câu đều ướt hết rồi. Chẳng lẽ em cứ để

ông đứng đó như thế mãi sao?”

Hiển nhiên là anh nói đúng. Bước về phía ông, tôi gọi “Bố ơi”. Tôi không

khóc. Bố cười, đôi mắt híp lại. Tôi giới thiệu Akira với bố. Akira mặc dù xin
phép về trước, nhưng cuối cùng vẫn bị ép phải đi ăn cùng với bố con tôi. Bố
mang cho tôi lọ mứt mẹ tự tay làm.

Bố không bảo tôi trở về. Tôi tự nhủ, có khi sau này, mình có thể về thăm

làng cũng nên. Tôi đã rất sợ điều đó, đến giờ vẫn không dám nghĩ tới dù chỉ
một lần. Nhưng, dù mới chỉ là khả năng, dự cảm ấy sao mà xán lạn. Như
một sinh viên lên thành phố học đại học, một ngày nào đó tôi sẽ lại về thăm
quê.

Gửi Chikako,

Lần trước gặp được con bố mừng quá.

Bố thấy an tâm vì con đang sống chung với một người tốt bụng.

Mẹ con cũng nói như vậy.

Con nhớ nói với Akira là bố cảm ơn cậu ấy đã đãi bố món thịt lươn

rất ngon nhé.

Chuyến bay đến Tokyo bị trễ, và đến khi bay được thì đó cũng là một

chuyến bay không suôn sẻ. Trong thời gian dài chờ máy bay cất cánh,
bố trò chuyện, làm thân được với rất nhiều người. Lâu lắm rồi bố mới
nói chuyện với những người không phải là tín đồ. Bố cảm thấy sảng
khoái, thoải mái tự nhiên như ở nhà. Họ là những cô gái đi đến chỗ bà
con ở Tokyo, hay là nhân viên văn phòng mang quà về cho vợ con, đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.