THẰN LẰN - Trang 85

đó.

Đúng một năm trước, vào tháng Bảy, giám đốc công ty anh, tức là cha

anh, qua đời. Tôi thay mặt cho phòng mình tham dự tang lễ.

Tôi chưa từng cảm động như thế bao giờ trong bất cứ đám tang nào.

Tôi không biết rõ ông giám đốc quá cố, nhưng nghe đồn ông là một người

rất tuyệt vời. Tôi cũng được nghe kể về việc ông đã điều hành công ty táo
bạo, liêm khiết, và nhân viên của ông thích được làm việc cho ông như thế
nào. Chỉ cần liếc sơ qua thái độ của những người đến dự đám tang, tôi cũng
hiểu rằng những lời đồn đại đó hẳn phải là sự thật.

“À, hóa ra đám tang là vậy.” Tôi nghĩ. Dù sinh thời đã có chuyện gì xảy ra

người ta đều có thể quên đi hết. Mọi người có mặt tại đây đều khóc than,
thương tiếc, buồn đau đến tận đáy lòng, cầu nguyện cho người đã chết. Toàn
bộ điều đó gần như quá đẹp, cuộc đời một con người từ khi sinh ra, sống rồi
chết đi được khắc họa thật tuyệt vời. Trong vài giờ tang lễ, cả người vừa
khuất và những người quen biết với người ấy, tất cả đều đã tha thứ và được
thứ tha.

Những vòng hoa đắt tiền tao nhã, những món đồ cúng viếng thành tâm.

Tiếng tụng kinh trang nghiêm. Từng người một đều coi việc mình có mặt ở
đây là hệ trọng. Mọi người trở thành một thực thể thống nhất.

So sánh có vẻ khập khiễng, nhưng tôi chỉ mới nhìn thấy kiểu tập hợp năng

lượng của đám đông để tạo nên một dòng chảy thuần khiết như vậy trong
buổi làm tình tập thể với những người mình yêu thích mà thôi.

Người con thứ là anh đứng sát bên cạnh mẹ mình.

Mặc dù bà quả phụ của vị giám đốc quá cố đã già nhưng vẫn đau buồn

tuyệt vọng như một thiếu phụ trẻ mất chồng. Mọi thứ, từ bộ tang phục đen
đến từng cử chỉ của bà đều nói lên nỗi đau sâu sắc đó. Tôi có thế cảm thấy
vẻ đẹp, nếu có thể nói như thế, của tình yêu mà họ dành cho nhau, cũng như
của sự bất lực của bà trước cái chết của chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.