THẦN THOẠI HY LẠP - Trang 265

đựng nổi. Nữ thần đứng hẳn lên, giơ tay chỉ lên trời thét gọi thần Zeus, quát
bảo:

- Hỡi thần Zeus vĩ đại, đấng phụ vương của thế giới thần thánh và

loài người đoản mệnh! Làm sao mà lại xảy ra ra cơ sự này? Liệu có phải đây
là ngày tận thế của ta không? Các vị thần cai quản thế gian ra làm sao mà để
cho nó trở lại cảnh hỗn mang như thế này? Poséidon lẽ nào phải chịu một cái
chết thảm khốc, chịu tiêu tan hết cả thế giới Đại dương của mình? Còn thần
Hadès? Thần Atlas nữa? Làm sao Atlas có thể chịu đựng được cái nóng
khủng khiếp để giơ vai ra gánh đỡ bầu trời? Hãy mau mau cứu thế giới thần
thánh khỏi tai họa này nếu không thì cung điện Olympe chẳng mấy nữa mà
sụp đổ! Hãy mau mau cứu lấy tất cả những gì chưa bị ngọn lửa thiêu đốt!

Từ trên bầu trời cao xa tít tắp, các vị thần nghe thấy tiếng thét của nữ

thần Gaia. Các vị nhìn xuống thấy mặt đất đen đang bốc khói ngùn ngụt. Các
vị thấy ngay trọng trách là phải mau mau cứu thế gian và loài người. Thần
Zeus từ khi nghe thấy tiếng cầu cứu của nữ thần Gaia, đã thấy ngay mình
phải ra tay tức khắc. Và không cần phải triệu tập một cuộc họp các chư vị
thần linh để bàn bạc phán quyết, thần Zeus vung tay giáng một búa. Làn
chớp mạnh như một cơn bão thổi tắt ngay những ngọn lửa hung hãn... Còn
đòn sét giáng ngay vào cỗ xe của Phaéton, cỗ xe vỡ tan tành. Những con
ngựa điên cuồng bật ra khỏi cỗ xe lộn nhào từ chín tầng cao rơi xuống biển.
Còn Phaéton thân hình bốc cháy ngùn ngụt, rơi... rơi như một vì sao sa
xuống trần. Con sông Éridan, một con sông thần thánh và bí ẩn đến nỗi chưa
từng một người trần thế nào nhìn thấy, mở rộng lòng đón nhận Phaéton. Nó
dập tắt lửa đang cháy trên người cậu, làm cho thi hài cậu tươi mát, đẹp đẽ lại
như khi chưa bị cháy. Những tiên nữ Nymphe thương xót người con trai bất
hạnh, vớt xác Phaéton lên và đắp cho cậu thiếu niên đó một nấm mồ. Còn
thần Mặt trời lòng đau như cắt, chẳng thiết gặp một ai, vào trong lâu đài
đóng chặt cửa lại, nằm suốt một ngày để mặc cho những đám cháy dùng chút
lửa của mình chiếu sáng mặt đất.

Được tin con chết, tiên nữ Clymène đau đớn rụng rời. Nàng đi tìm

xác con trên mặt đất bao la. Trải qua bao ngày dò hỏi hết nơi này đến nơi
khác, cuối cùng Clymène đến bên dòng sông Éridan. Nhưng Phaéton đã
được đất đen phủ kín và người mẹ thân yêu của cậu chỉ thấy được nấm mồ

của con. Những chị gái của Phaéton, các nàng Héliades

148

đau đớn xót

thương cho số phận của em mình đã ngồi bên nấm mồ khóc mãi không
nguôi. Người xưa kể, các nàng đã khóc suốt bốn tháng trời. Các vị thần cảm
động trước tấm lòng yêu thương em của các nàng Héliades đã biến các nàng
thành những cây bạch dương, những cây bạch dương lúc nào cũng gục đầu
xuống dòng sông Éridan như vẫn đang than khóc cho số phận người em trai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.