THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 11

nhưng chung quanh y chỉ là một khu đổ nát được dọn dẹp sạch sẽ, bốn phía
trống vắng đến đáng sợ.
Vương Mãng nghĩ rất nhiều, nhắm mắt lại, những gì đã trải qua mấy chục
năm nay hiện lên trong đầu như dòng nước chảy. Y không phải chỉ gặp Lưu
Chính mới một lần, mà cũng đã từng có giao tình với Lưu Chính, nhưng tất
cả đều đã là quá khứ.
Tiếng bước chân gấp rút cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Mãng, y chậm
rãi mở mắt ra; Vương Hưng có phần nhếch nhác lao vào đại điện.
“Bẩm báo, Lưu Chính đã đập tan quân đô thành, phá cửa Thanh Minh vào
thành Trường An! Hắn đã tới cung Trường Lạc!” Giọng nói của Vương
Hưng rất gấp gáp.
Thân thể Vương Mãng run rẩy, tốc độ của Lưu Chính còn nhanh hơn y
tưởng tượng.
“Bọn chúng có mấy người?” Vương Mãng hít một hơi hỏi.
“Tổng cộng sáu người, Lưu Chính cùng với năm phó tướng!” Vương Hưng
đáp, sắc mặt có chút khó coi.
Vương Mãng hít một hơi lạnh, lần này Lưu Chính mang theo năm phó
tướng, xem ra quả thật là chuẩn bị kết thúc mọi thứ.
“Tiếp tục thám thính rồi báo cáo!” Vương Mãng trầm giọng ra lệnh.

***

Bên ngoài cung Trường Lạc.
Ai Chương và Bình Yến sóng đôi trên ngựa, sau lưng là một vạn cấm quân.
Yên lặng! Xơ xác tiêu điều! Chỉ có gió thu cuốn bay đám lá trên quảng
trường rộng lớn và con đường im lặng đầy chết chóc, vài con quạ xám thỉnh
thoảng sà xuống kiếm mồi rồi nhanh chóng bay đi vì sợ hãi.
Mây đen sà xuống rất thấp, từ xa cuộn lên mãnh liệt như nước thủy triều
sông Tiền Đường tiến tới nội thành Trường An, áp sát cung Trường Lạc, ẩn
hiện sấm chớp lập lòe.
Bình Yến và Ai Chương nhìn nhau, cùng thấy trong mắt người kia chỉ có sự
căng thẳng, cùng lúc cả hai nắm chặt mười ngón tay thành nắm đấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.