THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 164

“Mẹ kiếp!” Tường Lâm hung dữ đấm Lâm Miểu một cái, ngồi vào chỗ cũ,
cố ý tức giận nói: “Hại bọn ta phải sống chui rúc lén lút thế này chẳng lẽ
không do ngươi sao? Nếu bình thường không coi ngươi như anh em thì hôm
nay ta nhất định sẽ đánh cho ngươi dẹp lép!”
Trong lòng Lâm Miểu cảm thấy thẹn vô cùng, nhưng lão Bao lại vỗ vai y,
cười cười an ủi: “Có đáng gì chứ, chẳng phải trước đây bọn ta cũng sống
chui rúc lén lút sao? Chỉ cần người còn sống, chút khó khăn khổ sở này có
đáng gì! Bây giờ mấy người chúng ta cùng nghĩ cách cứu người thân ra đi!”
“Mọi người đừng lo, người thân sẽ không sao đâu, Lý Thông và Lý Dật đã
đồng ý giúp chúng ta cứu họ rồi!” Lâm Miểu an ủi.
“Lý Thông, Lý Dật ư?” Ba người không khỏi giật mình, nhìn Lâm Miểu tựa
như không dám tin.
“Ngươi có quan hệ với hai người này từ lúc nào vậy?” Lão Bao cũng có
chút không dám tin, hỏi lại.
“Hôm qua ta đi gặp huynh đệ Lưu Tú, bọn họ đã đồng ý giúp rồi.” Lâm
Miểu tuyệt không muốn giấu giếm các huynh đệ của mình điều gì, vì Miểu
cho rằng nếu ngay ba người này mà cũng không tin được nữa thì trên thế
gian cũng chẳng còn mấy ai đáng tin.
“Tốt lắm, có hai người này ra mặt thì Đô thống nha môn không thể không
nể mặt!” Lão Bao thở phào.
“Ta muốn đi cứu Tâm Nghi!” Lâm Miểu không hề vui vẻ, bình tĩnh nói đầy
kiên quyết.
Sắc mặt lão Bao liền trở nên rất khó coi, thở dài, nói có chút thẹn: “Là ta
không tốt, không thể chăm sóc Tâm Nghi tốt, để cho thằng giặc kia cướp đi
mất!”
“Không phải lỗi của huynh!” Lâm Miểu an ủi ngược lại lão Bao.
“Vì sao ngươi không nhờ người của Lưu Tú giúp?” Tường Lâm có chút
nghi hoặc hỏi.
“Đây là chuyện riêng của ta, chính Lâm Miểu này phải tự làm. Tâm Nghi là
hiền thê của ta, hạnh phúc của cô ấy không thể có được từ sự bố thí của
người khác!” Lâm Miểu đáp như chém đinh chặt sắt, làm bọn lão Bao đều
ngẩn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.