THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 17

Chính lúc này, bọn chúng mới biết sinh mệnh mong manh làm sao, như thế
nào là không chịu nổi một chiêu, nhưng hiện thực không thể thay đổi được.
Đông người căn bản không thay đổi được vấn đề. Hiện tại Vương Thuấn đã
hiểu rất rõ điểm này, hắn không còn chút hy vọng nào với một vạn cấm
quân phòng thủ bên ngoài cung Trường Lạc. Mặc dù toàn bộ cấm quân đều
là chiến sỹ tinh nhuệ, nhưng không phải là cao thủ chân chính, lúc gặp cao
thủ tuyệt không thể tính theo kiểu càng đông thì càng mạnh.
Vương Thuấn giục ngựa phi nhanh, dẫn các cao thủ hộ vệ cạnh mình còn
sót lại rẽ đám tàn binh điên cuồng đuổi về hướng cung Trường Lạc. Dù có
chết cũng phải ngăn bước chân của Lưu Chính, đó là lòng trung của hắn đối
với Vương Mãng.
Đây là một trường chiến đấu kỳ dị, một trường đối đầu không ngang hàng
cũng tuyệt đối không công bằng, nhưng không ai đoán được kết quả, mỗi
bên đều vắt hết hơi sức. Bởi đây cũng là trận quyết chiến cuối cùng.
Sống hay chết, còn hay mất chỉ sau trận chiến này mới phân biệt được.

***

Vương Mãng cảm thấy áp lực vô hình kia càng lúc càng nặng nề. Nhắm hai
mắt lại, y đã cảm thấy rõ vị trí của Lưu Chính, cũng biết Lưu Chính cũng đã
cảm thấy sự tồn tại của y, cảm ứng của hai người liền giao nhau giữa không
trung, quấn chặt tại một chỗ.
Vương Mãng nhìn thấy máu thịt vung vãi của cấm quân, nhìn thấy mười
đại thống lĩnh cấm quân đang quấn lấy năm phó tướng của Hoàng đế Võ
lâm; lại có Ai Chương và Bình Yến đang liên thủ cùng tấn công Lưu Chính;
thậm chí y còn nhìn thấy Vương Thuấn từ ngoài thành đang đuổi tới như
bay.
Vương Mãng nở nụ cười, y tuyệt không phải chỉ có một mình, càng không
phải là ông vua đơn độc ứng chiến. Y có nhiều đại thần cao thủ trung kiên
với mình như thế này, dù cho Lưu Chính có võ công nghiêng trời lệch đất
nhưng đối phương cũng chỉ có sáu người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.