THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 272

gia lại khách sáo như vậy quả thật khiến bọn họ được sủng ái mà đâm lo.
“Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, thiên hạ quả thật nhỏ bé!”
Canh thúc vỗ vai Lâm Miểu, cười nói.
“Cái này gọi là may mắn gặp dịp, hay có thể nói là duyên phận,” Lâm Miểu
cũng thản nhiên nói.
“Huynh đệ, lần này ngươi cũng lập được đại công,” một quan binh vui vẻ
vỗ vai Lâm Miểu nói.
Tất nhiên Lâm Miểu biết, nếu không nhờ mình, làm sao đám quan binh này
kiếm được một món bạc hời như thế, nhưng y không màng đến, chỉ thản
nhiên cười.
“Tiểu huynh đệ xin dừng bước!” Canh thúc thấy Lâm Miều muốn theo đám
quan binh đã ăn uống no say xuống thuyền, không kìm được bèn kêu lên.
Lâm Miểu dừng bước, quay người lại, cung kính hỏi: “Canh thúc có chuyện
gì dạy bảo?”
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ?” Canh thúc chậm
rãi bước tới, thản nhiên hỏi.
“Tiểu nhân tên Lương Miểu!” Lâm Miểu thầm nhủ: “Lệnh truy nã của
Uyển Thành chỉ sợ đã truyền tới Nam Dương, mình không thể cho người
khác biết tên thật được, đành phải nói dối một lần nữa.”
“Không biết người nhà tiểu huynh đệ còn không?” Canh thúc lại hỏi.
“Cha mẹ tiểu nhân đã mất sớm, bây giờ chỉ côi cút một mình,” Lâm Miểu
thản nhiên đáp.
“Ồ, sau này tiểu huynh đệ có tính toán gì không?” Canh thúc lại hỏi.
Lâm Miểu bất giác cười khổ, nhủ thầm: “Ta có gì để mà tính toán? Tâm
Nghi đã chết, bọn lão Bao cũng không biết đi về phương nào, ngày nay ta
đã côi cút một mình, Uyển Thành không thể quay về, còn ở nơi Nam
Dương này cũng không nhất định phải dừng chân, ta còn có thể đi đâu bây
giờ?” Nghĩ đến đây, Lâm Miểu không ngăn được tiếng thở dài, chẳng nói
được câu nào.
“Tiểu huynh đệ sao lại thở dài?”
Lâm Miểu không hiểu vì sao Canh thúc lại truy hỏi mình đến cùng, không
ngăn được lòng bèn đáp: “Tiểu nhân cũng không biết sau này sẽ phải đi về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.