“Dạ, A Miểu đâu?” A Tứ ngạc nhiên hỏi.
“A Miểu ra ngoài làm chút chuyện rồi, Lý Tâm Hồ bị bắt, nên nó đến lầu
Lục Phúc. Đợi nó quay về, các ngươi lập tức khởi hành ngay!” Ngô Hán
nói.
Lương Tâm Nghi có chút lo lắng. Nàng biết Lý Tâm Hồ đối với Lâm Miểu
trước nay rất tốt, nếu Lý Tâm Hồ có chuyện, Lâm Miểu sẽ không khoanh
tay đứng nhìn. Chỉ có điều lúc này nàng có lo lắng cũng vô dụng. Ngô Hán
đã bảo vợ chồng nàng sớm rời khỏi Uyển Thành một thời gian, dĩ nhiên là
có đạo lý. Nàng lập tức trả lời: “Vậy thì tốt quá, cha muội chỉ còn biết trông
cậy Ngô đại ca thôi.”
Rời khỏi lầu Lục Phúc, trong lòng Lâm Miều nhẹ nhõm rất nhiều. Chuyện
mà Lý Ánh đã đáp ứng chắc chắn sẽ không có sơ hở gì lớn. Huống chi Lý
Tâm Hồ không thực sự phạm pháp, không có chứng cứ, Lý Huy cũng
không dám làm loạn.
Vừa mới ra khỏi lầu Lục Phúc, Lâm Miểu lập tức cảm thấy có chút kỳ quái,
chặn ngang trước mặt y là bốn con ngựa khỏe. “Thiếu Đô thống!” Lâm
Miểu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng nhỏ. Có lẽ y cảm thấy
hơi ngạc nhiên, người đến không ngờ là con của Đô thống Uyển Thành, tên
gọi Khổng Dung. Đối với kẻ cậy thế cha trước nay không từ một thủ đoạn
nào để có được Lương Tâm Nghi ấy, nhìn thấy gã, trong lòng Lâm Miểu lúc
nào cũng thấy chán ghét.
“Ngươi giỏi nhá!” Khổng Dung nói, cười nhếch mép.
Lâm Miểu thầm nhủ: “Xem ra hôm nay lão tử xúi quẩy rồi. Cái đồ con rùa
đầu đặc này chắc chắn chẳng có ý tốt lành!” Nhìn đám thiên tướng, toàn
thân trong quân phục, bên cạnh Khổng Dung, kiểu cách như thế cũng đủ
dọa người, Lâm Miểu đành phải miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Xem ra ta cản
đường của thiếu Đô thống rồi. Thật ngại quá!” Nói xong, y liền quay người
muốn nép vào tránh đường.
“Muốn chạy sao?” Một viên thiên tướng bên cạnh Khổng Dung xoay
thương, chặn trước người Lâm Miểu, hỏi giọng lạnh tanh.
Lâm Miểu dừng lại, lạnh lùng nhìn viên thiên tướng đó, thản nhiên hỏi: “Vị
tướng quân này có điều chi chỉ giáo?”