Làm sao tôi biết?
Tôi đã lừa dối ông.
Tháng mười một. Tôi đang nghỉ để ôn bài, học sinh các lớp cuối bậc trung
học được nghỉ tại nhà hai tuần lễ trước kỳ thi để chuẩn bị. Tôi đã nói dối là
đến nhà một bạn cùng lớp học bài, và rồi chuồn đi xem chiếu bóng. Các rạp
xi-nê chỉ mới mở cửa cho chúng tôi được vào xem cách đây khoảng một
năm, thành thử tôi được hai thứ tự do một lúc, vừa khỏi học, vừa ngồi chễm
chệ trên một cái ghế bọc ny-lông màu nâu trong rạp xi-nê ở một khu ngoại ô
của người da trắng. Cha tôi không giàu có, nhưng cha mẹ tôi đã muốn cho
chị tôi và tôi luôn luôn có nhiều tiền túi hơn họ ngày xưa, và nhiều hơn là
hoàn cảnh bấp bênh - vào thời đó - của cha mẹ tôi cho phép. Vì vậy tôi đang
đứng ở phòng đợi của một rạp xi-nê trong một khu nhà ở mới, để chờ vào
xem xuất năm giờ, thì cha tôi và một người đàn bà bước ra, sau khi xuất
trước vãn ở một rạp kế bên.
Đó là cha tôi. Ngay khi chúng tôi thấy nhau, tôi là kẻ khám phá ra ông,
không phải ông khám phá ra tôi. Chúng tôi ngó sững nhau một lát trong khi
nhiều người khác đi qua mắt tôi. Rồi thì ông cùng bà ta tiến đến phía tôi, với
vẻ mặt ngơ ngác của những người vừa từ một rạp chiếu bóng tối om bước ra
ánh sáng.
“Con nhớ bà Hannah không?” ông hỏi.
Và bà ta mỉm cười để làm cho tôi không chú ý đến ông - bởi vì tôi đang
tập trung vào ông những câu hỏi, câu trả lời dồn dập, vừa dễ tin, vừa chán
chường, làm cho cổ tôi cứng đờ và lạnh toát. Bà ta nhắc: “Hannah
Plowman”, dĩ nhiên chúng tôi đã quen nhau.
“Chào bà”, - tôi nói do thói quen từ thưở còn lên sáu, lúc gia đình tôi còn
ở căn nhà nhỏ trên vùng thảo nguyên Benoni khi được giới thiệu với một
người dì hay chị họ, và được cha tôi thúc đẩy để vượt qua sự nhút nhát.
“Con đi xem gì?” - cha tôi lại hỏi. Trong khi nói, ông thụt lùi lại một chút
như sợ tôi có thể ngửi thấy mùi của bà ta ở ông. Tôi không biết. Họ mỉm