THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 101

- Ta không thèm ghen đâu. Có gì xứng đâu để ta ghen?
Chuyện đến nước này thì Anh Tử chẳng nhịn được nói.
- Các bạn nói năng vừa phải thôi, sao lại nói năng kỳ cục vậy.
Các bạn rên rỉ.
-Chúng tôi đều si tình như Điền Mục Thanh. Tên đấy đã vì cô mà bệnh gần
chết, chắc bọn tôi cũng đi theo hắn thôi.
Anh Tử hét lên
- Chuyện Điền Mục Thanh bệnh đâu có liên hệ gì đến ta.
Dương Sơn châm biếm.
- Sao không! Hắn đã bệnh vì cô. Nhưng nghe nói khi suy nghĩ lại, hắn đã
sáng suốt lành bệnh, có lẽ vài hôm nữa sẽ trở về trường, phải vậy không,
Liễu Ngạn Phong!
Liễu Ngạn Phong gật đầu.
- Vâng, hôm qua hắn có gửi thư cho tôi và còn nhờ tôi gửi lời hỏi thăm Anh
Tử giùm.
Anh Tử tự nhiên.
- Vậy thì nhờ anh thay tôi chuyển lời hỏi thăm anh ấy. Đó là người bạn tốt,
một thiên tài thơ ca thế giới.
Dương Sơn cười.
- Thế còn chúng tôi thì sao? Còn cô?
Anh Tử nói thẳng.
- Tôi là người thường, còn các bạn là những người xấu.
Dương Sơn kêu lên.
- Ối trời! Điền Mục Thanh mà nghe cô ca hắn như vậy, hắn sẽ lên tận trời
xanh và hoàn toàn khỏi bệnh!
Anh Tử bực dọc.
- Đừng nói nữa! Anh ấy bệnh là vì các anh chọc tức chứ không phải vì tôi!
Nói xong quay quả bỏ đi, nhưng Hầu Triều Nghĩa đã chặn lại chọc tiếp.
- Khoan đã cô chưa trả lời xong mà, tôi muốn biết nếu cô lấy người Trung
Quốc thì cô sẽ yêu đất nước nào? Nhật hay Trung Quốc?
Anh Tử có vẻ lúng túng.
- Tôi… Tôi yêu cả hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.