THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 144

Không phải chỉ có một mình Vương Ngọc Anh mà tất cả đều nghĩ như vậy.
Nên mọi người bắt tay nhau nói lời chia tay vì e là một lúc nữa sẽ không
còn dịp để nói.
Đến lượt Tôn Thắng Nam bắt tay Ngô Hán Thanh. Thắng Nam chẳng hề
khóc, trái lại còn nói.
- Anh Hán Thanh, giờ anh và tôi ở cạnh nhau. Sau này coi như tôi không
còn sợ phải mất anh nữa.
Ngô Hán Thanh có vẻ hối hận nói.
- Thời gian qua tôi quá thờ ơ. Thật có lỗi với Nam.
- Không … Không có gì cả…
Thắng Nam hơi bối rối, định nói thêm điều gì, nhưng lúc đó Vương Ngọc
Anh đã chạy đến nắm tay Hán Thanh chào tự biệt. Hán Thanh nói với mọi
người.
- Xin mọi người hãy tha thứ cho tôi. Vì tôi đã khiến mọi người liên lụy.
Vương Ngọc Anh nghẹn giọng nói.
- Không, anh làm vậy là đúng. Tôi chỉ buồn vì thấy mình không dũng cảm
như mọi người.
Lúc đứng bên ngoài cổng trại giam, hình như để chờ xe đến chở đi, Cao
Triết Huê lại lẩn thẩn hỏi Đinh Lục.
- Bộ bọn này đều bị xử bắn cả ư?
Đinh Lục được dịp “hù” mọi người.
- Tao nghĩ lại rất tiếc. Tại sao tao không mở trại bán quan tài. Nếu vậy có
phải hôm nay sẽ lãi to không?
Cao Triết Huê nghe vậy lại hỏi.
- Bắn bọn tôi thì được rồi. Chẳng lẻ mấy cô gái này cũng bị bắn nữa à?
Đinh Lục có vẻ bực dọc.
- Mày hỏi để làm gì? Có xử bắn thì tao bắn mày trước tiên đấy.
Cao Triết Huê nhún vai.
- Tôi chết là chắc rồi, nên chẳng có gì sợ cả.
Rồi Huê quay qua Vương Ngọc Anh.
- Hắn nói vậy chớ bọn cô chẳng chết đâu, mà này, nếu còn sống nhờ cô
nhắn giùm vài câu với Tô Huệ Văn được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.