THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 143

Một người nghe đến chữ “chết” thì đều sợ. Bởi vì họ nào có được “sống”
lúc nào đâu. Chỉ có Ngô Hán Thanh là cười nhạt.
- Chết là hết! Ta nào có sợ!
Và câu nói của Hán Thanh như một liều thuốc tăng lực. Chúng tôi không
hẹn cùng la to.
- Chết là hết! Chắng sợ gì cả.
Ngô Hán Thanh chợt đọc lớn hai câu trong “Chính khí ca”
- “Trời đất còn chính khí, mãi mãi lưu danh…”
Mọi người đọc theo. Nhưng Ngô Hán Thanh chỉ nhớ được một đoạn nên
đọc chẳng đúng bài gì cả hắn đọc bừa thêm.
- Có bị chém đầu: “Quỷ thần cũng khâm phục”
Trung úy Suzuki hình như bị bất ngờ, hắn quay qua nói với tay Hán gian
một trang tiếng Nhật hỏi có phải là bọn tôi đang đọc kinh sám hối không.
Tên Hán gian lắc đầu, vừa nói vừa dùng tay diễn tã. Rồi quay sang mắng
bọn tôi.
- Chúng bay có im ngay cho ta nhờ không? Quân đội Thiên Hoàng nào có
bắt chúng bay đọc bài cho họ nghe đâu? Thôi thôi hãy dành cái bài đó học
cho Diêm Vương nghe vậy.
Cao Triết Huê lúc đó không còn biết sợ gì nữa, vỗ ngực nói.
- Được thôi! Chết thì chết! Dù gì có chết cũng là một hảo hán.
Đinh Lục tức quá bước tới, đá mạnh vào đít Cao Triết Huê.
- Hảo hán cái con khỉ. Bọn bay chẳng là cái chó gì cả.
Cao Triết Huê vỗ vỗ mông nói.
- Hay lắm! Mày dám đá vào mông cậu mày ư? Ta nói thiệt, nếu tao còn
sống, thì thù này sẽ trả, không trả không là người.
Tên Hán gian Đinh Lục cười khẩy.
- Trả thù ư? Muộn rồi con ạ! Một lát nữa ta sẽ gõ gõ cái đầu mi xem nó
cứng đến độ nào?
Nói xong Đinh Lục quay qua nói gì đó với Suzuki rồi quay vào hét.
- Bọn bay đi ra hết ta xem!
Hắn bắt chúng tôi xếp hàng bước ra. Vương Ngọc Anh nghĩ là đã đến giờ
lên đoạn đầu đài, nên ôm Dương Sơn khóc không thành tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.