lạc được với đội áp tải muối. Vì vậy sau khi có kết quả tốt nghiệp xong, ai
muốn đi phải thu xếp đến tập họp ở nhà hắn.
Tin tức của Lưu Đại Khôi làm chúng tôi mừng rỡ. Ai ai cũng vội vàng thu
xếp. Hầu Triều Nghĩa và Vương Mộ Đạo xưa nay sống miết trong nhà, lần
đầu đi xa nên càng hồi hộp. Tô Huệ Văn lo lắng vì gia đình không cho đi.
Vương Mộ Đạo cũng phân vân không biết phải xử lý thế nào.
Vương Ngọc Anh cũng ở tâm trạng tương tự, nhưng vì Dương Sơn bỏ đi
trong chuyến đầu tiên nên cô ta cũng liều mình đi theo.
Cuộc chia ly bao giờ cũng gợi trong lòng những cảm hoài bịn rịn. Vì vậy
trong lúc chờ đợi khởi hành, tôi đã làm một cuộc viếng thăm lần cuối các
lớp học, sân bóng, vườn thực vật và thư viện, tháp chuông, mộ thầy Dương,
nơi nào cũng tràn ngập kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. Những người bạn của
chúng tôi mới đó mà người mất người đã ra đi. Cuộc đời đã là phù du, con
người trong vũ trụ quả là bé nhỏ. Như điều Ngô Hán Thanh nói. Nhưng
không phải lúc nào cũng làm chủ được mà gần như những chiếc bọt biển
mặc tình cho dòng đời đẩy đưa.
Thôi tạm biệt! Ngôi trường đầy ắp kỷ niệm! Không biết đến bao giờ bọn tôi
mới gặp lại đây.