ngẫm, để tìm ra chân lý của cuộc đời.
- Suy ngẫm ư ? Thù hận còn, yêu thương còn, con ngưòi mới tồn tại. Mất
những cái đó là không còn gì cả. Chiến tranh và hòa bình cứ tồn tại xen kẽ
nhau. Làm sao con người xóa được quy luật đó ? Tiếc một điều. Bao nhiêu
nhân nhượng đó đã cướp đi tuổi trẻ của chúng mình.
- Có thế nào thì chân lý vẫn là chân lý.
- Điều ngươi nói chỉ là lý thuyết rỗng. Nhiều lúc ta nghĩ lại cuộc đời chỉ là
chỗ tiêu cực của tạo hóa vậy. Chẳng ai làm chủ được đời mình.
Tôi thấy Dương Sơn quá bi quan nên nói.
- Dương Sơn này, hãy vui mà sống. Ngươi chẳng thấy là Anh Tử, một cô
gái yếu đuối như vậy, vẫn có thể đối mặt với phong ba cuộc đời để rồi trở
nên nổi tiếng. Thì chúng ta ? Chẳng lẽ chịu thua cả Anh Tử sao ?
Dương Sơn yên lặng, tôi tiếp tục động viên.
- Cuộc đời có thể nào, ta vẫn đứng thẳng lưng. Hãy cố yêu đời như lúc còn
trẻ, bất chấp số mệnh … Có như vậy một ngày nào đó, mây đen rồi sẽ tan
đi. Ánh dương sẽ xuất hiện.
Dương Sơn thở dài.
- Anh Tử cũng đã từng nói với tao như thế .. À quên nữa. Anh Tử có nhắn
lời hỏi thăm mày. Nàng mong là sang năm khi nào hoa anh đào nở, ngươi
sẽ sang Tokyo gặp nàng. Hiện giờ Anh Tử vẫn là người đàn bà cô độc, nên
rất quý bạn bè cũ … À hay là … mày hãy viết cho nàng một lá thư đi.
Cầm bút lên tay, tôi không biết mình vui hay buồn. Phải viết gì đây ? Hàng
trăm tâm sự muốn tỏ bảy mà chẳng biết phải viết điều gì trước.
Tôi đứng dậy, đẩy rộng hai cánh cửa sổ ra. Nắng mai rọi vào. Bầu trời xa
xa xanh biếc với vài đám mây trắng nhỏ. Bên dưới là biển xanh êm đềm.
Mọi thứ vẫn bình thản … Dưới những áng mây kia … tôi mường tượng
thấy núi Phú Sĩ hiện ra với đỉnh núi quanh năm đóng tuyết trắng xóa. Bên
dưới là cả rừng anh đào nở rộ màu phấn hồng. Anh Tử như một nàng tiên
trong chiếc áo Kimono bước cô độc trên thảm cỏ xanh.