THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 284

giúp đỡ tiền bạc thuốc men, thì có lẽ Anh Tử đã không còn sống đến ngày
nay.
- Ai hay quá vậy?
- Còn ai nữa? Chính Điền Mục Thanh đấy. Mi còn nhớ tên thi sĩ ngông si
tình không ? Lúc đó hắn là sinh viên ở đại học Thượng Hải.
- À ! Điền Mục Thanh !
- Ừ, chính hắn ! Điền Mục Thanh biết cha của Suzuki sang Thượng Hải
buôn bán, nên đến làm quen và ông này giới thiệu vào làm lính canh trong
ngục để hàng ngày chăm sóc cho Anh Tử.
Tôi bàng hoàng bất ngờ.
- Như tiểu thuyết ấy nhỉ ? Rồi sau đó ?
- Đến lúc cuộc chiến tàn. Anh Tử được phóng thích thì Điền Mục Thanh
cũng bỏ đi mất.
- Sao vậy ?
- Vì nếu ở lại Thượng Hải chẳng phải là bị chụp mũ Hán gian sao ? Hắn
phải biết giữ cái đầu trên cổ chứ ?
- Anh Tử sau đó thế nào ?
- Phải ở trong trại tập trung một thời gian mới hồi hương. Cuộc sống sau
chiến trang thì khỏi nói. Thất nghiệp, nghèo khổ, đói khát. Sống bằng tinh
thần hơn là vật chất và Anh Tử đã dàn trải những khó khăn đó vào văn
chương ? Bây giờ thì đã là người có tên tuổi trên văn đàn. Tiếc là sức khoẻ
lại cô cùng suy nhược. Đủ thứ bệnh trong người. Nhưng vẫn cần cù viết
chờ một ngày nào đó sức cùng lực tận thì buông tay.
- Tội nghiệp !
Tôi buông tiếng thở dài. Dương Sơn nhả khói rồi triết lý.
- Sống và chết thật ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Có nhiều khi sống khổ quá
chẳng bằng chết sướng hơn. Chẳng hạn như Anh Tử. Nỗi đớn đau chịu
đựng trên cõi đời này của nàng ai bằng. Không có tình yêu, không có người
thân. Cô độc, bị hiểu lầm, dè bỉu.
Tôi lắc đầu phản đối
- Ngươi nhìn đời một cách phiến diện. Thật ra nếu Anh Tử biết sẽ không
đau lắm đâu. Bởi vì nàng chính là một bài học sống để chúng ta phải suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.