THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 30

nặng nên không muốn tranh luận nữa, chỉ nói.
- Thôi chúng ta về để Mục Thanh nghỉ ngơi tốt hơn.
Thế là mọi người bước ra cửa. Vừa đến ngoài chúng tôi đã thấy thầy Thứ
và các y sĩ, y tá với chiếc băng ca đang vội vã đi vào.

Điền Mục Thanh được đưa vào bệnh viện điều trị. Sau khi xét nghiệm bác
sĩ cho biết Thanh rất suy nhược vì cùng lúc mắc phải nhiều bệnh: Phổi, dạ
dày, viêm phế quản, suy nhược thần kinh… Vì vậy cần phải được biệt
dưỡng, không được tiếp xúc nhiều với bạn bè, không được tiếp tục đến lớp.
Vì vậy sau đó nhà trường đã thông báo đến gia đình để đưa hắn về quê trị
bệnh.

Vậy bọn tôi mất một người bạn. Nhưng sự vắng mặt của Thanh đã khiến sự
mâu thuẩn trong nội bộ của chúng tôi tạm ổn. Mọi người tập trung tinh thần
ứng phó với người Nhật mà đại diện là thầy Uông Đông Nguyên.

Thầy Uông tìm mọi cách để thuyết phục chúng tôi học tiếng Nhật. Nhưng
vào giờ thầy, đứa thì ngủ gục, đưa uể oải ngồi ngáp. Điều đó khiến thầy bực
dọc. Có lần không chịu được, thầy nói.
- Các anh chị làm sao vậy? Trước kia ồn ào trong giờ học, giờ lại ngồi
yên như khúc gỗ. Các anh chị muốn tôi phải làm thế nào mới học chứ?
Bên dưới chẳng ai lên tiếng. Lớp học lặng như tờ. Thầy Uông nói tiếp.
- Sao các anh chị không lên tiếng? Mọi người có quyền giải thích cơ
mà. Tôi không ưa những hành động đối kháng. Nhất là trong giờ học. Nếu
các anh chị vẫn bất động, thụ động đối kháng, thì tôi sẽ đáp lại bằng cách
đứng mãi ở đây. Và giờ học này sẽ không kết thúc.
Hán Thanh thấy tình hình gây cấn, nên đứng dậy nói.
- Thưa thầy, tình hình đất nước thế này thì bọn em làm gì còn tâm trí
để học nữa? Nhất là học ngôn ngữ của bọn xâm lược.
Thầy Uông Đông Nguyên nghe vậy chỉ thẳng vào Hán Thanh nói.
- Em lặp lại đi! Em vừa nói gì chứ?
Hán Thanh vẫn không kiếp sợ, nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.