THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 52

gác nghiêm ngặt. Chỉ có nước vào rừng phong bằng cách giả dạng như đi
bắt dế hay thả diều.


Tôi bắt đầu thi hành sứ mệnh.

Trời vừa sụp tối thì tôi có mặt ở rừng phong. Ngồi trong lùm cây khoảng
năm phút thì Anh Tử và Uông Đông Nguyên xuất hiện. Nhưng lần này
chẳng có gì lạ. Anh Tử yên lặng đi trước, còn Uông Đông Nguyên với vẻ
mặt thiểu não đi sau. Cả hai chẳng nói với nhau điều gì cả. Tôi cảm thấy
thất vọng thì Anh Tử dừng lại, tôi giật mình, tưởng là mình bị phát hiện,
nhưng Anh Tử chỉ ngồi xuống bãi cỏ, cách chỗ tôi núp không bao xa. Nói
với Uông Đông Nguyên bằng một giọng buồn buồn.
- Thầy về trước đi. Em mệt quá, muốn ngồi lại đây nghỉ một lúc. Lá
đỏ đẹp quá.
Uông Đông Nguyên vẫn đứng yên cười.
- Ngày nào cũng đi ngang đây, ngắm cảnh mãi không chán sao mà
ngồi lại ngắm. Lá đỏ thì có gì đẹp mà ngắm. Nhìn nó tôi liên tưởng đến
mùa thu cuộc đời. Buồn lắm.
- Em thì không nghĩ đến điều đó, mà một cái khác.
Tiềng Uông Đông Nguyên hỏi.
- Cô có nhớ đến quê hương của mình ?
Anh Tử lắc đầu.
- Em sinh ra và lớn lên ở đấy nước này nên không có quê hương.
Anh Tử lặng yên một chút thở dài nói.
- Có lẽ rồi một ngày nào đó chúng em rồi phải rời khỏi đất nước này.
Lúc đó chắc em sẽ nhớ lắm.
Uông Đông Nguyên kinh ngạc.
- Cha cô chưa được lệnh đổi đi nơi khác ?
- Không phải. Nhưng em nghĩ cha em là quân nhân, trong chiến tranh
sẽ chuyển dịch luôn. Từ trước đến giờ có bao giờ em ở lại một nơi quá một
năm đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.