THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 97

tan vào trong biển, chẳng tạo được một tiếng vang nào cả.

Dường như thầy Dương quyết tâm không để Anh Tử lung lạc bọn tôi, nên
những ai đọc qua bức thư Anh Tử đều được lệnh không được bàn tán nhiều
về chuyện đó. Chúng tôi có nhiều bài vở hơn. Ngoài chuyện học là được tổ
chức hội thảo với đề tài là chiến tranh và tổ quốc. Thế là Anh Tử dù muốn
cũng khó có cơ hội giải thích chuyện cũ thêm.

Năm học này là năm cuối cùng của ngưỡng trung học mà chúng tôi cũng
chỉ còn nửa năm để chuẩn bị bài vở và kỳ tốt nghiệp. Ai cũng bận rộn,
tương lai sẽ thế nào? Người rồi sẽ lên đại học, người ra đời lập thân. Cái
tình cảm bồi hồi, cái tâm trạng lo lắng.

Tất cả như những con sóng lô xô trong lòng. Ngã ba đường trước mặt, cái
tốt cái xấu đầy rẫy, cạm bẫy cũng nhiều. Sau này mọi người rồi sẽ ra sao?
Điều đó khó ai biết. Mỗi người lại một tâm trạng. Hai phe “quá khích” và
“ôn hòa” đều có cái lý lẽ riêng của mình mặc dù cả hai đều yêu nước.
Nhóm “ôn hòa” của Lưu Đại Khôi thì định sang vùng giải phóng. Hắn bảo
đã liên lạc được. Họ sẽ giúp những ai muốn vượt qua vùng phong tỏa an
toàn. Đến đó bất luận muốn đi học hay đi làm đều tự do. Không còn sợ kẻ
địch uy hiếp.

Ngô Hán Thanh cũng chủ trương sang đó nhưng không phải để học mà là
để chiến đấu. Hắn bảo đất nước đang dầu sôi lửa bỏng thế này, học hành để
làm gì nữa, chỉ có cách cầm súng lên trực diện chiến đấu chống kẻ thù.
Chiến thắng kẻ địch xong muốn học thì tiếp tục học. Hiện đội du kích địa
phương đang thiếu người rất sẵn sàng tiếp nhận anh em vào đội.

Cả hai phe đều có lý luận của mình, mà ai cũng có lý. Lưu Đại Khôi thì nói
chiến tranh là chiến tranh. Sau chiến tranh đất nước cũng cần người tài để
tái thiết đất nước, không lẽ ai cũng cầm súng rồi sau này chuyện xây dựng
đất nước ai lo. Cuộc tranh luận gay go không ngã ngũ, nên chúng tôi phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.