THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 11

Bố đưa cái búa lên, bổ mạnh vào mảnh gỗ một cái. Tiếng nói lại rền rĩ:
- Chao ôi! Bố làm tôi đau quá!
Lúc này bố Anh Đào sửng sốt … Hai con mắt nhu muốn rơi ra ngoài, mồm
há hốc, lưỡi lè ra. Bố vừa run vừa nói:
- Cái tiếng ấy ở đâu thế nhỉ? Ai bảo “chao ôi” đó? Vì ở đây có ma noà
đâu? Không lẽ một mảnh gỗ mà vừa khóc, vừa la như một đứa bé được! Vô
lý! Đây! Mảnh gỗ đây! Nó chỉ là một thứ củi để đun vào bếp. Ai mà ẩn núp
trong này được! Chao ôi! Nếu có ai ẩn núp cnũg mặc nó. Việc mình, mình
làm.
Nói thế rồi hai tay bố Anh Đào cầm lấy mảnh gỗ quật mạnh xuống đất một
cái, không chút xót thương. Đoạn bố lắng tai nghe thử cái tiếng ấy có còn
rên rĩ nữa không?
Năm phút, mười phút, vẫn không nghe thấy gì cả.
Bố xủ tóc xuống, gượng cười và nói:
- Thôi, lão hiểu rồi đấy! Cái tiếng “chao ôi” ấy chính lão đã tưởng
tượng ra! Thôi hãy đi làm việc.
Thật ra bố cũng khiếp lắm, nên cố hát ngêu ngao cho bớt sợ. Bố cất búa đi,
lấy một cái bào để bào cho trơn mảnh gỗ.
- Thôi đi! Bố làm tôi ngứa ngáy khắp cả mình mẩy.
Bố Anh Đào khiếp quá, ngã mẹp xuống. Khi hoàn hồn thì thấy mình đang
ngồi dưới đất, mặt mày biến sắc, cái chót mũi của bố đỏ như thế, mà sợ quá
đến hóa xanh.

Chú thích:
- Ân Toan = Nguyên văn tiếng Pháp: Antonio

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.