Một ông già còn nhanh nhẹn, bước vào cửa hàng. Đó là lão Gia Bích. Bọn
trẻ quanh vùng mỗi khi muốn chòng ghẹo lão, thường gọi là lão Râu Ngô vì
món tóc giả trên đầu lão vàng như râu ngô vậy! tính lão hay nổi cáu, chỉ gọi
hai tiếng “Râu Ngô” cũng đủ khiến lão lên cơn thịnh nộ rồi.
- Chào bác Anh Đào, bác làm gì mà ngồi dưới đất thế?
- Tôi đang dạy cho bầy kiến làm toán.
- Thế thì tốt lắm!
- Bác đến có việc gì?
- Không dấu gì bác, định đến nhờ bác chút việc …
Bố Anh Đào vừa chống gối đứng dậy vừa nói:
- Tôi sẵn sàng giúp bác.
- Sáng mai này, tôi bỗng nẩy ra một ý …
- Bác cứ nói tiếp đi …
- Tôi có một ý tưởng rằng tự tay tôi, tôi sẽ làm lấy một thằng người gỗ, một
thằng người gỗ kỳ diệu, biết nhảy, biết đấu kiếm, biết nhào lộn. Sẵn con
người gỗ ấy, tôi có thể đi khắp hoàn cầu làm trò để kiếm ăn và lấy tiền mua
rượu uống chơi. Ý bác nghĩ sao?
Một tiếng bí mật bỗng đưa ra:
- Hoan hô lão Râu Ngô!
Nghe hai tiếng “Râu Ngô”, Gia Bích nổi giận, mặt đỏ bừng lên như quả ớt
chín, xây lại phía ông bạn già, nói một giọng tức tối:
- Sao bác lại nhục mạ tôi?
- Ai nhục mạ bác?
- Thế sao bác lại gọi tôi là “Râu Ngô”?
- Phải tôi đâu?
- Không bác thì ai? Chính bác!
- Không!
- Chính bác!
Cuộc đấu khẩu mỗi lúc một hăng, trước còn lời qua tiếng lại, sau hai ông
bạn già thoi nhau, cào cấu nhau, cắn nhau, nguyền rủa nhau.
Khi ấu đả xong, thì trong tay của Ân Toan còn nắm chặt chùm tóc giả màu
vàng của Gia Bích, còn trong miệng Gia Bích thì đang ngậm món tóc giả