màu xám của Ân Toan.
Bố Anh Đào hét lớn:
- Trả mớ tóc lại đây!
- Thì bác hãy trả tóc của tôi đi đã. Rồi chúng ta hãy hòa thuận với nhau.
Hai ông bạn già, sau khi trao dổi hai món tóc giả, nắm chặt tay nhau và thề
giữ mối tình bằng hữu cho đến trọn đời.
- Này bác gia Bích! Thế bây giờ bác muốn tôi giúp bác việc gì?
- Tôi cần một ít gỗ để đẽo một thằng người gỗ. sao, bác có thuận không?
Ân Toan nghe nói mừng rỡ, vội chạy đến bàn lấy mảnh gỗ nãy giờ ađ’ làm
làm run sợ.
Trong lúc Ân Toan sắp trao mảnh gỗ cho bạn, bỗng mảnh gỗ nẩy một cái,
văng vào chân Gia Bích.
- Bác Ân Toan, bác biếu tôi cái kiểu lạ lung như thế đấy à?
- Tôi xin thề với bác không phải tại tôi.
- Thế thì tại tôi à?
- Lỗi tại mảnh gỗ này mà ra cả ?
- Lẽ cố nhiên, nhưng chính vì báv đã cầm nó để ném vào chân tôi.
- Tôi có ném đâu !
- Láo !
- Này bác Gia Bích, nếu bác mắng nhiếc tôi, thì tôi gọi bác là « Râu Ngô »
đấy.
- Đồ bò tót !
- Râu Ngô
- Đồ chó !
- Râu Ngô.
- Đồ khỉ !
- Râu Ngô.
- Cứ nghe gọi mãi là « Râu Ngô », Gia Bích giận quá hóa mất khôn, chạy
đến đánh Ân Toan túi bụi. Thế là hai người lại ấu đả nhau một trận nữa. Kết
quả Ân Toan chợt thêm một vệt ở mũi, Gia Bích mất hai cúc áo.
- Hai ông bạn già lại làm lành với nhau và thề từ nay cho đến trọn đời giữ
mãi mãi tình bằng hữu.