THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 28

- Không nên bỏ một thứ gì cả, trên đời này chẳng có vật gì là vô dụng.
Bích nô cô phản đối một giọng hằn học :
- Bố nói đúng đấy, nhưng con không ăn cùi lê được kia mà !
- Biết đâu đấy ! Cứ trông bao nhiêu người đó thì đủ biết !
Gia Bích chỉ trả lời thế, không lộ một chút tức giận.
Đáng lẽ ném ra cửa sổ, thì bây giờ mấy cái cùi lại sắp ở góc bàn, cạnh đống
vỏ.
Sau khi nhai ngấu, nhai nghiến hết ba quả lê, Bích nô cô ngáp dài một cái
và phàn nàn :
- Thế mà vẫn còn đói !
- Nhưng bố hết cả rồi !
- Thật hết cả rồi hả bố ?
- Bố chỉ còn đống vỏ và mấy cái cùi lê này thôi !
- Cũng được ! Chẳng có gì hãy ăn thử một vài cái vỏ vậy.
Nó bắt đầu nhai, mồm hơi nhăn nhăn một chút. Thế rồi vỏ này đến vỏ khác;
chẳng mấy chốc đã sạch vèo cả. Hết vỏ rồi đến cùi. Và khi đã ăn xong, nó
vỗ vào bụng ra dáng bằng lòng lắm :
- Bây giờ thì con đã khỏe rồi đây !
Gia Bích :
- Đấy con xem ! Bố nói có sai đâu! Ở đời không nên lý sự lắm, và cũng
không nên kén cá chọn canh. Vì có ai biết trước được cuộc đời người sẽ
thay đổi ra sao! Cứ trông bao nhiêu người đó thì đủ biết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.