THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 42

ngươi sẽ hối hận.
Thương hại cho sáo già! Nó đừng nói có phải hơn không! Chú Mèo đánh
phóc một cái nhảy lên chụp cổ sáo già nhai một miếng nuốt trọn cả xương
thịt lẫn lông lá.
Sau khi ăn và rửa miệng xong, chú Mèo lại nhắm mắt đóng trò mù như
trước.
- Tội nghiệp cho sáo già chưa? Sao ngươi lại tàn nhẫn với nó như vậy?
- Tôi muốn cho nó một bài học để bạn sau đừng có dính líu đến công việc
của người khác.
Đi được nửa đường thì bỗng dưng chú Mèo dừng lại nói với Bích nô cô:
- Bác có muốn giàu to không?
- Ngươi nói thế nghĩa là gì?
- Nghĩa là bác có muốn năm đồng tiền quèn ấy biến thành trăm, thành
nghìn, vài nghìn không?
- Lạy Trời, lạy Phật! Nhưng phải làm thế nào mới được chứ?
- Rất giản dị. Bác đừng về nhà nữa. Hãy đi theo chúng tôi.
- Nhưng mà đi đâu?
- Đến xứ Phĩnh Phờ.
Bích nô cô nghĩ ngợi một lát rồi tỏ vẻ quả quyết:
- Không! Không thể nào đi được! Giờ đây ta đã gần tới nơi rồi, ta muốn
vào nhà ngay kẻo bố ta đợi. Hôm qua ta không về, ông bố ta đã sầu não biết
bao! Ta rõ là một đứa con bất hiếu. Dế Mèn đã nói với ta một câu rất có lý:
“Trên đời này, những đứa trẻ nào không biết vâng lời cha mẹ thì không bao
giờ được sung sướng”.
Chính ta cũng công nhận điều đó là đúng. Vì ta đã từng gặp nhiều điều
không may rồi. Như chiều hôm qua ở trong nhà ông Nuốt Lửa, ta đã gặp
một sự nguy hiểm, nghĩ đến cũng đủ rùng mình.
Chú Chồn nói:
- Thế thì bác cứ làm theo ý bác, có gì thì đáng kiếp bác!
Chú Mèo lập lại:
- Đáng kiếp bác!
- Bích nô cô! Bác hãy nghĩ cho kỹ! Bác đã từ chối một cái tài sản lớn đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.