- Tôi quen với thân phụ bác lắm.
- Ngươi gặp bố của ta ở đâu ?
- Tôi gặp bố của bác chiều hôm qua, ngồi trước thềm nhà.
- Lúc ấy bố ta đang làm gì thế ?
- Đang run lên vì rét, chỉ tại ông cụ chỉ mặc có một cái áo sơ mi thôi.
- Tội nghiệp cho bố ta chưa ? Nhưng nhờ trời từ hôm nay trở đi, bố ta
không còn lạnh run như thế nữa.
- Vì sao thế ?
- Vì hôm nay ta đã trở thành một nhà quý phái rồi.
- Bác mà quý phái à ?
Chú Chồn cười một giọng kiêu ngạo, Chú Mèo cũng cười theo, nhưng
muốn Bích nô cô khỏi biết, nó lấy hai chân trước, giả vờ vuốt lại chòm râu
mép cho láng.
Bích nô cô nổi giận nói :
- Có gì mà đáng cười đâu ? Ta không muốn làm cho bọn ngươi chảy nước
miếng làm gì, chứ hiện ta có năm đồng tiền vàng ở trong túi ta đây này.
Nói đoạn nó móc túi lấy ra khoe số tiền của ông Nuốt Lửa đã cho nó. Nghe
những đồng tiền vàng kêu rổn rảng êm tai quá, chú Chồn tự nhiên duỗi
chân ra, còn chú Mèo mở lớn cặp mắt như hai ngọn đèn xanh, nhưng nó
nhắm ngay lại nên Bích nô cô không hay biết gì cả.
- Bây giờ bác định dùng số tiền làm gì nhỉ ?
- Trước hết, ta mua cho ông bố ta một cái áo bành tô mới bằng vàng, bằng
bạc, nút bằng kim cương, rồi ta lại mua một quyển sách vần cho ta nữa.
- Mua sách vần cho bác?
- Đích thị rồi! Vì ta thích đến trường để học tập.
- Cầu trời Phật phù hộ cho bác! Chỉ vì ham mê đèn sách mà tôi đến nỗi gãy
mất một chân.
- Cầu trời Phật phù hộ cho bác! Chỉ vì ham mê đèn sách mà tôi đến nỗi mù
mất cả cặp mắt.
Trong lúc ấy một con sáo già đậu trên cái hàng rào gần đấy hót lên mấy
tiếng và nói:
- Bích nô cô! Đừng nghe những lời khuyên can của bọn nó. Bằng không,