THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 59

- Sao em lại biết là chua?
- Em đoán thế ! Chỉ ngửi mùi cũng đủ biết.Cho em xin thêm một miếng
đường nữa rồi em sẽ uống lập tức.
Nàng tiên vẫn kiên nhẫn như bà mẹ hiền, bỏ vào trong miệng nó một miếng
đường nữa, đoạn đưa ly ra.
Bích nô cô nhăn mặt :
- Em không uống !
- Vì sao thế !
- Cái nệm ở dưới chân làm em khó chịu.
Nàng tiền vội cất cái nệm.
- Vô ích ! vì em không muốn uống.
- Thế có điều gì làm em khó chịu nữa không ?
- Cửa phòng khép không kín.
Nàng tiên ra khép cửa lại.
Bích nô cô khóc và hét :
- Nhưng dù thế nào ly nước chua này em cũng không uống đâu ! Không ..
không…
- Rồi em sẽ hối hận
- Mặc em !
- Trong vài tiếng đồng hồ nữa bệnh sốt sẽ làm em chết !
- Mặc em !
- Thế em không sợ chết à ?
- Không bao giờ ! Em muốn chết hơn là phải uống thứ thuốc chua này.
Trong lúc ấy cửa phòng bỗng mở lớn. Bốn con thỏ đen như mực, trên vai
khiêng cổ quan tài đi vào. Bích nô cô sợ quá, vùng dậy hỏi:
- Các ngươi muốn gì?
Con thỏ lớn hơn cả, nói:
- Chúng tôi đến để khiêng chú mày đi.
- Đến khiêng tôi à? Nhưng tôi đã chết đâu ?
- Chưa, nhưng chú mày có còn sống được mấy phút nữa thôi ! Vì chú mày
không chịu uống thuốc chua cho lành cơn sốt.
Bích nô cô la lớn :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.