THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 61

lời :« Tôi không có gì cả. Nhưng chính em dấu tiền trong miệng. Một thằng
kiếm cách lấy tay cạy miệng em, nhưng em cắn cho một miếng đứt lìa tay
nó và nhả ra. Thế rồi bọn cướp đuổi theo em. Em chạy mãi … chạy mãi …
Nhưng chúng tóm được và treo cổ em lên một cành cây sồi và nói : « Ngày
mai chúng tao sẽ trở lại đây. Lúc đó mày đã chết rồi, mồm mày há ra và
chúng tao sẽ lấy những đồng tiền mày dấu dưới lưỡi.
- Thế hiện giờ em để mấy đồng tiền ấy ở đâu ?
- Em đánh mất rồi !
Chính Bích nô cô đã nói láo. Nó dấu kín tiền trong túi. Lời nói dối vừa thốt
ra khỏi mồm, thì cái mũi của nó nguyên đã dài sẵn thì lại dài thêm hai ngón
tay nữa.
- Em đánh mất ở đâu?
- Ở trong khu rừng gần đây!
Nói láo thêm một lần thứ hai, mũi nó lại dài ra một đoạn nữa.
Nàng tiên lại nói:
- Nếu em đánh mất ở khu rừng gần đây thì chị sẽ kiếm cho. Vì vật gì mất
trong rừng bao giờ cũng kiếm được cả.
- Giờ em mới nhớ lại. Lúc uống thuốc em đã lở nuốt mấy đống tiền vào
ruột.
Bích nô cô cứ kiếm cách nói quanh, nói quẩn như thế.
Khi nói dối đến lần thứ ba thì mũi nó dài một cách ghê gớm; đến nỗi không
thể xây trở qua lại được nữa. Xây về phía bên phải, mũi nó chạm vào
giường và cửa sổ, xây về phía bên trái mũi nó va vào cửa lớn trong phòng.
Ngẩng đầu lên thì mũi nó suýt đâm vào mắt nàng tiên.
Nàng nhìn nó mà cười.
- Sao chị lại cười?
Bích nô cô vừa thẹn vừa lo, vì mũi nó cứ dài lần ra, mắt có thể trông thấy
được.
- Ta cười em hay nói láo.
- Sao chị biết em nói láo?
- Vì nói láo thế nào cũng bại lộ. Có hai thứ nói láo. Một thứ thì ngắn lần
chân lại và một thứ thì dài thòng mũi ra. Em thuộc về hạng mũi dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.