THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 89

Bà tiên nói tiếp:
- Bắt đầu từ ngày mai, con hãy đi học …
Bích nô cô tức thời bớt hẳn vui vẻ.
- Rồi con sẽ chọn lấy một nghề.
Bích nô cô đâm ra suy nghĩ.
Bà tiên nói một giọng trách móc:
- Con nói gì lẩm nhẩm trong miệng thế?
Bích nô cô đáp nho nhỏ:
- Con nói rằng: “Bây giờ mà con đi học thì chậm mất rồi.”
- Ông Bích nô cô! Ông nên nhớ rằng: “Học hành và sự làm việc không
bao giờ chậm cả!”
- Nhưng con không muốn tập tành một nghề nghiệp gì cả?
- Sao vậy?
- Vì làm việc thì con thấy mệt nhọc quá!
Bà tiên bảo:
- Con ơi! Những đứa con nói thế thì làm sao cũng phải vào nhà thương
hay nhà tù. Mẹ nói để con tự tiện mà xử trí. Người đời bất luận giàu hay
nghèo cũng phải làm bất cứ một việc gì, phải chăm lo làm lụng. Khốn khổ
cho những kẻ quen thói lười biếng! Lười biếng là một chứng bệnh đê tiện,
phải chữa ngay từ lúc nhỏ. Vì một khi đã khôn lớn thì không thể nào chữa
được nữa.
Những lời nói của bà tiên đã cảm động đến tâm hồn của Bích nô cô. Nó
mạnh dạn ngẩng đầu lên:
- Con sẽ đi học, con sẽ làm việc, con sẽ làm tất cả những điều mẹ bảo.
Nói chung lại là cuộc đời người gỗ, con đã chán lắm rồi! Dù thế nào con
cũng muốn trở thành một đứa bé ngoan ngoản. Mẹ đã hứa với con như thế
phải không?
- Phải! mẹ đã hứa như thế. Nhưng điều đó cũng tùy nơi con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.