Trước đây, vì công việc, Hứa Thiếu Hàm cũng đã từng chạm vào tay
của con gái, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mờ ám như lần này.
Anh nhìn trộm Vi Lam, khuôn mặt dài, các nét thanh tú, đôi mắt đen
gần như có phần xanh, ánh mắt trầm lắng như hồ nước dưới ánh trăng.
Khi bóng cô đã xa, trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, trái tim anh bắt
đầu lắng xuống lắng xuống.
Rất vô tình, nhìn thấy chiếc điện thoại di động Vi Lam để quên trên
bàn, anh vô cùng mừng. Chiếc điện thoại màu đỏ xinh xắn, trên màn hình
có dòng chữ: “Hạ Vi Lam, không có người nào yêu nữa, vẫn có thể yêu
mình”.
Hứa Thiếu Hàm nhớ đến nét buồn trong đôi mắt cô, có một vẻ từng
trải, chính vì thế càng lạnh lùng hơn.
Cô treo lòng tự trọng của mình lên cao, viết: “người lạ đừng đến gần!”
Lúc này đây, trái tim anh thực sự trầm luân.
Tối hôm đó Hứa Thiếu Hàm bèn tìm đến chỗ chị họ, tìm hiểu tình
hình của Vi Lam.
Chị họ sững người: “Hạ Vi Lam? Em nhớ nhầm à, cô ấy tên là Tạ Xảo
Linh”.
“Không, là Hạ Vi Lam cơ”. Anh nói một cách quả quyết, “nghe nói cô
ấy cũng là nhân viên của phòng cho vay tín dụng của các chị”.
Người chị họ chợt hiểu ra vấn đề, vỗ tay cười lớn: “duyên số, cái này
gọi là duyên số”.
Hứa Thiếu Hàm thắc mắc: “duyên số gì cơ?”